Đảng cộng sản - Một tổ chức tội phạm!
Nguoiduatin - Nguyễn Đan Thanh (Danlambao) - Là thường dân lao động, người viết không am hiểu nhiều về chính trị, nhưng có đủ kiến thức để so sánh giữa đảng phái chính trị với tổ chức tội phạm. Tham khảo tài liệu, đối chứng với Hiến pháp CHXHCNVN, cho thấy sự mâu thuẫn trong HP của đảng cộng sản tại Việt Nam, luôn tiềm ẩn sự độc tài, từ ngày mới thành lập cho đến nay. Đó là lấy chủ nghĩa Marx-Lenin và cái gọi là "tư tưởng Hồ Chí Minh" làm kim chỉ Nam cho hầu như tất cả các chính sách đối nội, đối ngoại. Tất cả đều được thể hiện khá rõ trong điều 4HP.
Điều 4: "Đảng Cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ nghĩa Marx-Lenin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội.
Mọi tổ chức của Đảng hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật."
Nghịch lý trong điều 4HP của đảng cộng sản, tự nhận là đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, thực tế chứng minh đó chỉ là sự mạo nhận để giành quyền thống trị. Không riêng gì giai cấp công nhân mà toàn bộ người dân VN đều buộc phải chịu sự áp đặt từ phía nhóm cầm quyền cộng sản (NCQCS). Người dân không có quyền bầu chọn người đứng đầu chính phủ, chủ tịch nước, chủ tịch quốc hội, và cả những đại biểu quốc hội. Tất cả đều do Mặt trận Tổ quốc (MTTQ) cấp cơ sở theo lệnh đảng cộng sản và chọn lọc, sắp đặt trước, để người dân thực hiện "quyền đảng cử dân bầu", nhằm hợp thức hóa chiếc bánh vẽ pháp quyền. Tất cả ứng viên đều bị loại ngay từ vòng đầu, nếu không là đảng viên cộng sản, hoặc MTTQ xét thấy không có lợi cho đảng, nếu để thường dân tham dự vào guồng máy chính trị của đảng cộng sản.
Điều đó cho thấy, người dân không có cơ hội thực hiện quyền công dân, hoặc tham dự vào bất cứ điều gì mà HP quy định, dù điều đó pháp luật cho phép, điển hình là luật biểu tình. Chưa kể sự kỳ thị lý lịch ba đời làm thui chột nhân tài, kể cả con cháu quan chức cộng sản cũng không muốn về nước, dù là về để tiếp nối sự nghiệp độc tài do cha ông chúng để lại, sau khi đã hoàn thành tín chỉ du học. Đó là một trong những nguyên nhân kìm hãm sự phát triển của đất nước, dẫn đến làn sóng tỵ nạn chính trị - kinh tế kéo dài từ sau Hiệp Định Genève 1954, cho đến tận ngày nay vẫn chưa chấm dứt việc người dân chạy trốn chế độ cộng sản.
Đối với thành phần đảng viên cộng sản, được ưu đãi nhiều quyền lợi nhưng không có nghĩa tiếng nói của họ có giá trị, nếu không là ủy viên bộ chính trị. Chính vì mù quáng tin tưởng vào đường lối chính sách của đảng cộng sản sẽ mang lại điều tốt đẹp, không ít người đã thất vọng và từ bỏ đảng vì ý kiến của họ không được xem trọng. Tuy nhiên, đi sâu vào vấn đề từ bỏ đảng, đa phần là những người không còn quyền lực, bị thất sủng, bị đào thải. Sự bất mãn của họ chỉ nhắm vào đảng cộng sản hiện tại xuất phát từ bất mãn cá nhân, họ cũng tham dự vào tiến trình đấu tranh dân chủ hóa đất nước bằng những bài viết, mong đảng cộng sản sẽ thay đổi, mà quên rằng tự bản chất CNCS là nguồn gốc tai họa, không thể sửa chữa, chỉ có xóa bỏ. Họ đấu tranh với phần ngọn (đảng cộng sản hiện tại) mà bỏ qua cái gốc của vấn nạn (cộng sản đời đầu). Họ không can đảm nhìn vào sự thật rằng, nguồn gốc của mọi tai họa hôm nay, đều xuất phát từ Hồ Chí Minh và thuộc hạ như Đồng. Chinh, Duẫn, Giáp v.v... Họ cố bám vào quá khứ, không đủ can đảm thừa nhận bản thân đã sai lầm, khi chọn con đường cách mạng lộn ngược, còn tồi tệ hơn thời thực dân Pháp.
Gần đây, ngoài sự kỳ thị lý lịch, Nguyễn Phú Trọng còn kỳ thị vùng miền ngay trong nội bộ đảng cộng sản. Trọng khẳng định người đứng đầu đảng cộng sản với chức danh tổng bí thư phải là người miền Bắc, có lý luận. Nhận định của Nguyễn Phú Trọng là cái tát thẳng vào mặt từng đảng viên cộng sản miền Nam. Đó cũng là sự sỉ nhục cộng sản miền Nam, có theo đảng cộng sản cả đời cũng không bao giờ có thể là tổng bí thư. Nói cách khác, cộng sản miền Nam chỉ là công cụ không hơn kém, tương tự số phận của Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam (MTDTGPMN) bị xóa sổ ngay sau tháng tư, 1975. Danh từ bình đẳng, dân chủ tập trung trong đảng cộng sản cũng chỉ là bánh vẽ.
Sự tương đồng giữa tổ chức tội phạm và đảng cộng sản VN
Tên đứng đầu tổ chức tội phạm, toàn quyền quyết định nhận hoặc sa thải đàn em. Thuộc hạ không có quyền cãi lệnh mà chỉ được phép thi hành. Thuộc hạ sẽ bị trừng phạt hoặc thủ tiêu nếu tiết lộ bí mật của tổ chức. Nguyễn Phú Trọng đứng đầu đảng cộng sản được bảo kê bởi Trung cộng cũng có quyền hành giống như vậy. Căn cứ vào tuyên bố của Nguyễn Phú Trọng "Hiến pháp phải sau cương lĩnh đảng". Một quốc gia mà giới cầm quyền không xem HP là quan trọng, chỉ quan tâm đến quyền lực của đảng và để duy trì nó, Nguyễn Phú Trọng không ngần ngại triệt hạ đồng chí, đồng đảng, đồng bọn một thời tay bắt mặt cười trong các kỳ đại hội đảng. Điển hình như trường hợp Nguyễn Tấn Dũng và đàn em. Gần đây là Trịnh Xuân Thanh.
Trong các thể chế dân chủ đích thực, tam quyền phân lập là rào cản, ngăn sự lạm quyền của các đảng phái tham dự việc điều hành đất nước, tuy đối lập nhưng cùng chung mục tiêu xây dựng, chống lại sự đe dọa, xâm lược từ bên ngoài. Nhìn vào cuộc bầu cử vừa qua tại Mỹ, ngay sau khi nhậm chức, tổng thống Hoa Kỳ, người quyền lực nhất thế giới vẫn phải đối mặt với những vụ kiện, các thẩm phán liên bang có quyền chống lệnh tổng thống nếu xét thấy điều đó vi hiến. Tổng thống buộc phải tuân thủ Hiến pháp bởi đó là ý dân.
Ngược lại, tại VN, một quốc gia độc đảng bởi NCQCS, HP chỉ là hàng thứ yếu so với cương lĩnh đảng. Vì vậy đảng cộng sản tại Việt Nam không phải là một đảng phái chính trị, vì một đảng phái chính trị đúng nghĩa luôn đặt quyền lợi quốc gia trên hết. Hành động của Nguyễn Phú Trọng và bộ chính trị đảng cộng sản hoàn toàn đi ngược lại lợi ích của dân tộc và đất nước. Dân quyền bị tước đoạt, xã hội bị lũng đoạn bởi các quan chức từ địa phương cho tới trung ương. Vì lẽ đó, không thể gọi đảng cộng sản là một tổ chức chính trị. Nó là một tổ chức tội phạm.
Băng đảng cộng sản xưa và nay
Kể từ ngày Hồ Chí Minh và Việt Minh cướp chính quyền từ chính phủ Trần Trọng Kim, các đảng phái chính trị đối lập lần lượt bị Hồ thủ tiêu. Danh xưng đảng lao động được tháo xuống. Hồ và thuộc hạ lộ nguyên hình là những tên cộng sản, thừa sai của khối cộng sản quốc tế, thực hiện mưu đồ bành trướng, nhuộm đỏ Đông dương bằng CNCS. Hồ nhận chỉ thị từ Staline, Mao Trạch Đông để thực hiện cuộc cách mạng "long trời lỡ đất" 1954-1956. Kết quả, theo thống kê chính thức, có 172.008 người bị sát hại oan uổng trong chiến dịch CCRĐ. Cần nói thêm là chiến dịch "trăm hoa đua nở", 1953 tại TQ do Mao Trạch Đông thực hiện khiến hàng triệu người chết, thì năm sau, Hồ sao y bản chánh. Thảm họa bắt đầu.
Cương lĩnh đảng cộng sản là do Hồ Chí Minh sao chép từ cương lĩnh đảng cộng sản Liên Sô. Hoàn toàn không có tính dân tộc như nhiều người ngộ nhận. Truyền thống ngàn đời chống ngoại xâm của dân tộc VN bị Hồ vứt bỏ. Thay vào đó là chủ nghĩa cộng sản. Hồ từng khẳng định Hồ không có tư tường gì ngoài chủ nghĩa Marx-Lenin. Thật ra, con người ai cũng có tư tưởng, nhưng tư tưởng của Hồ là tư tưởng của một tên nô lệ chủ nghĩa. Bản chất của Hồ là tên cộng sản vong bản. Hồ không có tư tưởng độc lập thì không thể mang đến độc lập cho ai, nói gì độc lập cho cả một dân tộc. Hồ cũng không có tính tự chủ, Hồ sẵn sàng lệ thuộc ý thức vào ai mà Hồ cho là giỏi hơn hắn, qua câu nói "Ai có thể sai, nhưng Mao và Staline không thể sai được". Qua Hồ, ta có thể đánh giá được cộng sản đời đầu. Điển hình nhất là Trường Chinh (Đặng xuân Khu), từng viết thư kêu gọi đồng bào VN bỏ chữ quốc ngữ để học chữ Tàu, tung hê Trung cộng là "cái rốn" văn minh của nhân loại.
Còn rất nhiều tài liệu cho thấy sự tàn ác của Hồ và đồng bọn cộng sản đời đầu. Và, như thượng dẫn, những người còn nuối tiếc quá khứ cộng sản, bám víu thứ lý tưởng loài người văn minh đã xem như cặn bã. Bới ở đâu ra tên cộng sản tốt, để ai đó với chức phận nhà văn, chữ nghĩa đầy mình buông lời nói, con cháu của cộng sản đời đầu là "giọt máu công thần"?
Cũng có người cho rằng với cộng sản phản tỉnh, họ như đứng giữa ngã ba đường. Cần giúp họ nhận chân sự thật để họ trở về với chính nghĩa quốc gia, dân tộc. Điều đó không sai và đáng khích lệ. Nhưng cách nào để biết họ "đứng giữa ngã ba đường" nếu không dùng phép thử Hồ Chí Minh? Xin được lập lại rằng, chống cộng sản là bứng cái gốc của nó. Nếu người phản tỉnh không dám vứt bỏ hình tượng giả trá Hồ Chí Minh với những bằng chứng không thể chối cãi, chỉ dám nói một nửa sự thật về cộng sản đời đầu, thì hành động đó không phải chống bản chất cộng sản, mà muốn xây dựng lại đảng cộng sản với hình thái mới. Tắc kè đổi màu vẫn là tắc kè. Hoặc chống cộng sản triệt để, hoặc không chống ai cả, để khỏi mang tiếng tát nước theo mưa, bắt cá hai tay, chờ sung rụng.
Băng đảng cộng sản ngày nay, có thể nói đó là di sản của Hồ Chí Minh. Người đứng đầu hiện nay là Nguyễn Phú Trọng. Để đánh giá một đảng phái, không ai nhìn thành viên, họ nhìn tư cách tên đảng trưởng, kẻ có quyền lực thực sự, dù công cụ của nó chỉ là bạo lực. Cách ứng xử của Nguyễn Phú Trọng sau thảm họa Formosa cho thấy Nguyễn Phú Trọng và bộ chính trị cũng vong bản không thua gì cộng sản đời đầu như thượng dẫn. Tội ác có biến tướng theo thời gian nhưng bản chất thì không thay đổi. Chúng vẫn đặt quyền lợi Formosa lên trên sự sống còn của ngư dân bốn tỉnh miền Trung. Vẫn đặt sự tồn tại của đảng cộng sản lên trên sự tồn vong của cả dân tộc. Vẫn cai trị bằng thủ đoạn lừa gạt qua độc quyền tuyên truyền, vẫn dùng bạo lực để bịt miệng và nếu cần thì thủ tiêu người đối lập như những thập niên của thế kỷ trước, lúc Hồ còn sinh thời. Băng đảng cộng sản là hiện thân của tội ác, không phải đảng phái chính trị. Nó là một tổ chức tội phạm mạo danh cách mạng.
09.04.2017
________________________________________
Tham khảo:
- Hiến pháp và hệ thống pháp luật Hoa Kỳ. Tác giả Cao-Đắc Tuấn
- Hiến pháp Hoa Kỳ - Tu Chính Án Thứ Nhất. Tác giả Cao-Đắc Tuấn
- Tu Chính Án thứ tư. Tác giả Cao-Đắc Tuấn
- Không biết, cố tình không biết, ngu dốt, im lặng, và chối bỏ. Tác giả Cao-Đắc Tuấn
- Điều 4 Hiến Pháp là Một Sỉ Nhục Đối Với Luật Hiến Pháp. Tác giả Luật sư Đào Tăng Dực
- Luận ‘anh hùng’. Tác giả Trân Văn.Thiên Hạ Luận. VOA.
Post a Comment