Người CAND và Hiệp Sĩ đường phố

Ng. Dân (Danlambao) - Xin thưa, đây không phải là truyện trinh thám giả tưởng thời thuở xa xưa - thế kỷ 19 - mà là chuyện thật đã vừa xảy ra trên đất nước ta thời đại ngày nay - Thời đại Hồ Chí Minh, thế kỷ 21.

Chuyện là: ngày 13/5/2018, khoảng 20 giờ 30, một số thanh niên của nhóm hiệp sĩ Tân Bình phát hiện có 4 tên trộm xe máy trên đoạn đường cách mạng tháng tám (CMT8), khu vực phường 10 quận 3, thành phố HCM. Nhóm hiệp sĩ (khoảng 5 tên), không có vũ khí súng đạn, chỉ có võ nghệ và côn gậy, tiếp cận và truy bắt những tên trộm.

Không may, tụi trộm có hung khí (dao găm, mã tấu…) chống cự và gây thương vong: 2 hiệp sĩ chết và 3 người khác bị thương nặng.

Hiện trường vụ án xảy ra cách trụ sở CA phường 10, quận 3 khoảng 20 m (?). Theo một số trang facebook chia sẻ thông tin sau này: CA được thông báo (có biết), nhưng không (thể) tới can thiệp. Được lý giải là vì chỉ có số ít cán bộ CA phường và tổ dân phố đang làm nhiệm vụ lo canh giữ khu nghĩa trang Hồi giáo (tại 360C, CMT8) vừa mới cưỡng chế.

Và khi CA phường 10, Q.3 phối hợp với CA / TP.HCM (điều tra tuy bắt tội phạm) hay tin, đến muộn, sự thể đã xong, chỉ còn lập tức cô lập, phong tỏa hiện trường. (Tin từ CTV/Dân Làm Báo ngày 14/5/2016).

Đám hiệp sĩ tay không bắt cướp, dù rằng đã phải tổn thất hy sinh 2 chết và 3 bị thương nặng, đã thể hiện nghĩa cử hành động của những anh hùng. Sau đó được lãnh đạo nhà nước khen ngợi, tuyên dương và trao tặng bằng khen. Người dân được biết, nghe qua, ai cũng đau lòng, thương cảm, và cũng… phẫn nộ.

Một sự việc thương tâm, can đảm, anh hùng. Nhiều ngày kế tiếp, dư luận khắp mọi nơi bàn tán xôn xao với những bình luận thuận, nghịch – có tiêu cực và tích cực - Một số cho là nhờ các toán “hiệp sĩ đường phố” can đảm, gan dạ, và có lòng thương yêu, giúp đỡ người dân là cần được tôn vinh, trân qúi. Và chê bai, lên án các CA vô tâm, vô trách nhiệm, vô tích sự. Một số thì bao che, bênh vực: CA có nhiều công việc và trách nhiệm phải lo, đâu phải chỉ lo đi bắt trộm cướp. Kẻ bênh, người chống, kẻ tức, người thương… la liệt trên các mạng truyền thông. Đâu là lẽ đúng?

“Dọc đường gặp sự bất bình chẳng tha” – Băng nhóm Hiệp Sĩ đường phố:

Từ 20 - 30 năm nay, người ta vẫn thấy có một số người thường là từ các băng đảng “anh chị”. Trước kia thì tranh giành khu vực, bảo kê (các cơ sở) chiếm vùng để làm ăn. Dựa vào sức mạnh để tranh đoạt thắng thua, và tạo chiếm ngôi vị để làm ăn phi pháp – là đối lực của CA, và cũng là “cái gai” trong xã hội. Vì sao lại xảy ra phần tử được gọi là “bất hảo” như vậy? Vì người ta dần dần thấy ra và không còn tin vào chính quyền, và sự công minh của luật pháp. Chế độ và luật pháp bất minh, ắc sản sinh ra những thứ “bất trị”. Và từ đó là mầm mống đi tới loạn. Thời nào cũng thế, và ở đâu cũng vậy. Cũng may, (hay là rủi?) dưới một chế độ đảng trị độc quyền, bạo tàn và gian ác… Những băng đảng muốn rời xa, muốn chống lại cũng khó mà sống. Từ đó, băng đảng hầu như được thu phục, qui về làm nhóm “côn đồ” để cho đảng lợi dụng, nuôi nấng… với mưu đồ “cai trị”, trở nên càng bất nghĩa, bất nhân, và bất cần đạo đức, nhân phẩm, một lòng để được đảng sai khiến…

Một số khác, có nhân cách, có đạo đức, có lương tâm thì đi theo hướng khác. Lăn lóc bụi đời, và… làm nghĩa hiệp. Làm việc phải, bằng tài sức của mình. Đảng không cho phép, cũng không cấm đoán. Nhưng mà, người dân lại tin tưởng, thương mến, chiếu cố, và… nuôi giúp. Từ đó, băng nhóm “hiệp sĩ đường phố” xuất hiện nổi lên… Tuy vẫn chỉ là số ít, nhưng mà khá là nghĩa hiệp: giúp người, giúp đời.

Thường thường có những khuất tất, người dân bị hiếp đáp, cướp giật, hoặc bị mất trộm (của tiền) người ta không trình báo CA mà nhờ “hiệp sĩ đường phố” can thiệp tìm lấy tiền của lại giùm. Chỉ giúp, không đặt điều kiện, không đòi hỏi thù lao đền ơn hậu hĩnh… Giữa một xã hội điên loạn, băng hoại, ác đức, bất nhân, bất công và tàn bạo, mà lại có được đám người “trượng nghĩa” như thế. Âu là một… thách thức?

Theo phóng sự của Mỹ Lan (đài RFA:12/3/2018) tường thuật: (xin trích)

Chị Đặng thị Thanh Thủy, ngụ tại xã Hòa Phú, huyện Củ Chi, sau khi bán được mảnh đất với số tiền hơn 600 triệu đồng, cất kỹ khoản tiền tương đương cả tài sản đó trong nhà: thế nhưng, chị phát hoảng, số tiền không cánh mà bay.

Chị đã nhờ đến công an địa phương trình báo nhờ truy tìm thủ phạm thu hồi lại khoản tiền bị mất. Tuy nhiên, công an thay vì thực hiện nhiệm vụ, lại chỉ chị tìm đến nhóm hiệp sĩ chuyên săn bắt cướp do anh Nguyễn thanh Hải làm trưởng nhóm nhờ giúp đỡ.

Chị Thúy làm theo hướng dẫn của công an địa phương, và sau khi nhận được tin báo, các hiệp sĩ săn bắt cướp đã khoanh vùng và xác định đối tượng nghi vấn, sau đó hộ tống chị Thúy chạy xe quanh khu vực Bình Dương. Theo lời của chị Thúy thì chỉ sau 30 phút, nhóm hiệp sĩ giúp bắt được đối tượng lấy lại cho chị số tiền bị mất cắp.

Do đó, chị Thúy đánh giá cao hoạt động của nhóm này. (Vào báo cho công an thì lâu, em gọi cho các anh ấy, vì họ lúc nào cũng có người chia nhau ra đi trên các tuyến đường - chị Thúy kể). “Chỉ có nhóm anh Hải là mỗi lần người dân nhờ là giúp, là làm nhanh nhất”.

Khác với chị Thúy, một nạn nhân khác bị giật đồ khi đang chạy xe trên đường. Truy hô đuổi bắt nhưng bị mất dấu vết. Thay vì trình báo với công an, nạn nhân đã nghĩ ngay đến nhóm các hiệp sĩ săn bắt cướp của anh Hải để nhờ vây bắt.

“Các anh ấy rất tốt và ra tay nghĩa hiệp. Em thấy liên hệ với các anh là các anh truy hô đi kiếm liền. Vào báo công an thì lâu, nên em gọi cho các anh ấy, vì họ lúc nào cũng có người chia nhau ra đi trên các tuyến đường”.

Đây chỉ là hai trong số những vụ việc gần đây nhất mà người trong cuộc nói được nhóm hiệp sĩ săn bắt cướp giúp cho. Ngoài ra, theo trình bày của người dân thì nhóm này đã hoạt động hơn 20 năm qua. Họ tham gia những vụ từ cướp giật túi xách, dây chuyền trên đường, cho đến các vụ ăn trộm đồ, cướp taxi, cứu người tự vẫn, thậm chí là cả những vụ có tính chất phức tạp đòi hỏi phải điều tra tung tích như tìm người mất tích… (hết trích).

Hiệp sĩ đường phố (HSĐP) giúp đời, giúp người là vậy. Vì qui định luật pháp, HSĐP dù có thành tích (giúp ích mọi người) vẫn không được pháp luật công nhận, dù cũng đã có nhiều bằng khen từ địa phương, và cả huân chương chiến công hạng ba (chủ tịch nước tặng cho nhóm anh Hải năm 2010), các anh vẫn sống như mọi người bình thường, và làm với những công việc bình thường: tài xế, bốc vác, lái xe ôm… làm mọi thứ nghề để sinh sống. Những con người xứng đáng để được qúi trọng.

Tuy nhiên, cái gì cũng có hai mặt. Không thể loại trừ mặt xấu: một số lợi dụng lòng tin yêu, và thành tích để làm điều phi pháp.

Và kế tiếp, xin nói về Công an nhân dân (CAND) nước CHXHCHVN.

Người CAND, được mệnh danh (do bác Hồ đặt để) là “đầy tớ” trung thành của dân. Hôm nay họ ra sao? Chắc mọi người đều biết: nói đến CAND là người ta lắc đầu, lè lưỡi. Người ta sợ - rất sợ các ông “đầy tớ” ở thời buổi hôm nay.

- Hình ảnh của các đầy tớ mang sắc phục; vàng, xanh, đen, có cả "côn đồ" thường phục trang bị dùi cui, gậy gộc, cả súng đạn, đi cưỡng chế đất, đánh đập người dân thấy mà phát khiếp: những ông già bà lão bị xô ngã. Những phụ nữ bị lôi xệch trên mặt đường ướt đẫm, lầy lội…

- Hình ảnh của tay chân bộ hạ của Đoàn Ngọc Hải làm sạch vỉa hè. Và hình ảnh của những “công cuộc” đi dẹp biểu tình chống Tàu cộng lấn chiếm biển đảo, chống xả thải chất độc… các người “bạn dân” ra tay chận bắt, đánh đập người dân không nương tay, không thương xót. Không phải một ngày, hai ngày, mà luôn luôn và tiếp diễn cùng khắp từ bao chục năm nay. Chưa kể đến những đòn phép tra tấn khiếp đảm mỗi khi (chỉ tình nghi) bị bắt vào đồn, để rồi được báo là nạn nhân treo cổ và tự cắt cổ tự tử.

Bao “thành tích” kinh hoàng như vậy luôn được cho phép, luôn được thực thi để trị nước chăn dân… thì người dân ai mà không sợ? Phải sợ để rồi răm rắp nghe theo những gì đảng mong muốn.

Nghe nói, tại thời điểm xảy ra (giữa hiệp sĩ và bọn trộm cướp) CA phường 10 được báo sự việc, nhưng trả lời là không nằm trong trách nhiệm.

Cũng là dễ hiểu: bắt cướp chỉ là chuyện nhỏ. Việc lớn cần làm là giữ tài sản đất đai vừa cướp được (cưỡng chế khu đất Hồi giáo).

Truyền thống CAND (CS) xưa nay là cướp: cướp chính quyền, cướp nước, cướp nhà, cướp của tư sản, cướp đất đai… thì công việc bắt cướp phải nên để người khác lo… (nhóm hiệp sĩ?).

Cũng theo bài phóng sự: Một nhà hoạt động tại VN, anh Nguyễn Văn Hùng biết về nhóm săn bắt cướp Nguyễn Thanh Hải, có nhận xét: “Hành động của nhóm hiệp sĩ này rất thực tế với người dân và đóng góp nhiều cho xã hội. Theo quan điểm của tôi thì không thể tin vào chính quyền. Không biết khi trình báo lên thì chính quyền có thực hiện ngay không? Còn khi trình báo với các hiệp sĩ thì các hiệp sĩ sẽ hành động ngay”.

Công an nhân dân, họ là ai?

Người CAND cũng không phải là người ngoài, không phải là người của “nước lạ”. Họ mang dòng máu đỏ, da vàng, là đồng chủng dân tộc VN.

Trước kia, thời ông cha (của CA bây giờ) - thời đánh thực dân, và cả thời được gọi là “chống Mỹ cứu nước”, thời mà giải phóng dân tộc chưa được thành công - Người ông cha được mệnh danh là anh du kích, anh bộ đội (cụ Hồ) đi hoạt động, phải sống đói khát nơi đồng ruộng, trong núi rừng. Xuất phát từ dân, họ tỏ vẻ hiền lành chân thật. Nhờ thế mà được dân mến, dân thương, dân cưu mang chở che đùm bọc… Và cũng nhờ bao hy sinh đóng góp từ dân mà cách mạng thành công.

Bây giờ thành công, sau trên 40 năm độc quyền thống trị, thế hệ con cháu thừa kế lớn lên, lại quên cội nguồn, phản trắc, bội nghĩa vong ân, vì vinh hoa phù phiếm, vì uy quyền tước lộc mà xa rời dân, trở thành bất nhân, bất nghĩa, bạo ngược, tham tàn… Người dân thấy qua, ai nấy đều phải sợ, chẳng dám nương nhờ… Thì sao có thể gọi là vì dân, giúp dân, bảo vệ dân? Chỉ là tuyên truyền và lừa bịp.

Đất nước ta còn hay mất?

43 năm, kể từ ngày đất nước hoàn toàn thống nhất, kể từ khi đảng CS cai trị nắm trọn quyền: đất nước không tiến mà cứ đi lùi – suy sụp và tan hoang về mọi mặt - người dân khốn khổ, chỉ có đảng (tầng lớp lãnh đạo) là vinh hiển quang vinh (như họ tự hào), mà CAND là nồng cốt đắc lực, để củng cố lợi quyền cho đảng.

Biển đảo mất - không cần. Ngư dân đi đánh bắt cá xa bờ bị “người lạ” (đúng ra là Tàu cộng) cướp bóc, giết hại – không cứu, không lo. Đất nước mất dần – không ngại. Và lực lượng người Tàu vào VN tràn ngập – không màng. Gieo mầm độc hại – không sợ… Thì như vậy, đất nước dân tộc VN tương lai sẽ ra sao?

Một đội quân (QĐND) luôn thầm lặng? Một nhà nước xâu xé tranh giành? Cái lò đốt… mà đốt hoài vẫn không thấy cháy?

Những ngày qua, nghe nói dân Tàu qua VN – tràn ngập khắp các nơi từ Bắc chí Nam: các địa điểm đắc địa trọng yếu? Các danh lam thắng cảnh như: Vịnh Hạ Long, Mong Cái, Nghệ An, Hà Tĩnh, Huế, Đà Nẵng, Nha Trang, Bình Dương, Vũng Tàu, SG, Hà Nội…

Họ qua họ phá, họ quậy… họ muốn làm gì thì làm. CAND bất lực đành trơ mắt ngó. Không có cách (hay không dám?) can thiệp, giải quyết, ngăn chặn.

Thôi thì, đã đến lúc toàn dân nổi lên “làm hiệp sĩ” để giữ gìn và cứu lấy đất nước, dân tộc. Có nên chăng?

17/5/2018

No comments

Có Thể Bạn Chưa Xem

Tin Nóng

Powered by Blogger.