NÀNG DÂU
Lam Le đến KHOẢNG LẶNG TÂM HỒN
Hôm tôi mở tiệc cưới
Ở bàn tiệc phía dưới
Có hai người lưng còng
Ăn mặc không bình thường
Như những khách mời khác
Má bảo giống ăn mày ...
Rồi má nói với tôi
Chồng con là cô nhi
Làm gì có người thân
Còn họ gần, nhà mời
Không có ai như vậy !!!
Thế rồi tôi bảo má
Để con hỏi nhà con
Xem có quen họ không
Chồng nghe thấy giật mình
Bó hoa trên tay rơi
Rồi ấp úng trả lời
Hai người là chú thím ...
Sao anh không nói sớm
Từ khi chú thím đến
Để mời lên bàn trên ...
Tôi dựa bên vai anh
Và nhẹ nhàng trách vậy
Thời gian cứ dần trôi
Rồi mùa thu đã đến
Tôi được đi công tác
Kéo dài mười năm ngày
Sao cứ thấy nhớ nhà
Nhớ chồng và ba má ...
Thao thức không ngủ được
Tôi liền điện cho chồng
Hỏi cách làm dễ ngủ
Chồng bảo cứ lên fb
Lươt vài vòng mỏi mắt
Thì sẽ ngủ được thôi
Thế là tôi tạo ra
Một cái nick có tên
Là: Lắng nghe lòng bạn
Để trêu ghẹo chồng yêu
Sau một hồi tìm kiếm
Tôi đã kết được bạn
Với chồng yêu của mình
Câu đầu tôi hỏi chồng
Ngày trung thu đoàn viên
Mọi nhà đang ấm êm
Sao anh lại trên mạng ???
Thì chồng trả lời là
Vợ đi công tác xa
Nhớ quá không ngủ được
Vậy lên mạng cho khuây
Nghe vậy tôi gõ tiếp:
Vợ không có ở nhà
Thì tìm bạn trên mạng
Để họ an ủi mình !!!
Thấy anh ngừng một lúc
Rồi viết câu trả lời :
Nếu cô tìm người tình
Vậy thì tôi xin lỗi
Tôi không phải là người
Cô cần tìm đâu nhé
Xin chào, tạm biệt cô
Tôi vội vàng gõ máy:
Xin lỗi anh không phải
Tôi có ý thế đâu
Mong anh sẽ không giận ...
Rồi gửi tin nhắn đi
Một lúc sau anh viết :
Sao đã khuya thế rồi
Mà còn dạo trên mạng
Tôi trả lời anh rằng :
Đang công tác xa nhà
Lên nhớ ba nhớ má
Cũng có ngủ được đâu
Dạo mạng để thư dãn
Thấy thế anh bảo tôi
Nick: lắng nghe lòng bạn
Hãy cùng tâm sự nhé
Anh cũng nhớ má ba
Nhưng mà họ ở ngoài
Muốn phụng dưỡng không được
Thế là tôi tình cờ
Biết câu chuyện của anh
Đã cất giấu trong lòng
Cả mấy chục năm qua
Rồi anh tiếp tục kể
Cách đây ba mươi năm
Ba anh bốn mươi tuổi
Có lấy được vợ đâu
Vì một chân bị cụt
Gia cảnh lại khó khăn
Về sau ở trong làng
Có một người ăn xin
Lại đang bị bệnh nặng
Dẫn theo cô gái mù
Ba tôi rủ lòng thương
Mời họ ở lại nhà
Nhưng không ngờ ông lão
Nằm xuống không dậy nữa
Sau này cô gái đó
Được gả cho ba tôi
Và tôi đã ra đời
Trong gia cảnh khốn khó
Nhưng họ vẫn cho tôi
Được ăn uống học hành
Không kém gì trẻ khác
Má tôi xưa đi xin
Thấy người thành phố bảo
Ăn trứng sẽ thông minh
Lên bà đã nuôi gà
Lấy trứng cho tôi ăn
Có lần tôi nhìn thấy
Khi đập trứng vào nồi
Vỏ còn ít lòng trắng
Má đã thè lưỡi liếm ...
Thương má quá đi thôi
Nước mắt tôi cứ rơi ...
Thời gian trôi nhanh quá
Tôi đã học trung học
Rồi kỳ thi năm đó
Con trai người què, mù
Đã được giải nhất huyện
Khiến họ nở mặt mày
Và dân trong thị trấn
Đã chu cấp học phí
Để cho tôi được đi
Lên thành phố để học
Ba má tôi dặn rằng
Khi lên đến thành phố
Hãy cố gắng học hành
Để sau này làm việc
Ở lại trên đó luôn
Nếu ai mà có hỏi
Thì con cứ nói rằng
Mình là trẻ mồ côi
Ba má mất cả rồi
Cho người ta khỏi khinh
Nói rồi hai người khóc
Tôi nước mắt cũng rơi
Rồi ba lại nói tiếp
Khi có người yêu rồi
Thì thôi đừng về nhà
Nếu mà để họ biết
Là con người mù, què
Có thể họ sẽ chê
Và sẽ bỏ con đấy !!!
Ngày tôi học ra trường
Đã xin được việc làm
Rồi cũng có người yêu
Tôi đã dẫn về nhà
Nhưng mà có ngờ đâu
Sau khi biết gia cảnh
Cô gái ấy bỏ đi
Còn nói với tôi rằng
Gien nhà anh hỏng rồi !!!
Có con cũng khổ thôi
Rồi hai đứa chia tay ...
Sau này tôi có quen
Người con gái thứ hai
Là vợ tôi bây giờ
Tôi rất yêu cô ấy
Ngay cả khi làm mơ
Tôi cũng rất sợ mất ...
Rút kinh nghiệm lần trước
Tôi bảo nhà vợ rằng
Mình mồ côi ba má
Nhưng lòng như đá đeo
Mỗi khi nhớ tới họ !!!
Thế rồi tôi lại hỏi
Vậy anh trước đến giờ
Không cho vợ biết sao ???
Biết đâu cô ấy lại
Chia sẻ cùng với anh
Anh bảo chưa từng nói
Và cũng không dám nói
Bởi vì anh nghĩ rằng
Nếu cô ấy chấp nhận
Nhưng má vợ thì không
Vì ba vợ là người
Có tiếng tăm bên ngoài
Nếu ba má tôi đến
Không phải là bôi tro
Trát trấu vào họ sao?
Lên tôi chỉ tranh thủ
Những lúc đi ra ngoài
Lén về thăm họ thôi …
Cảm ơn bạn đã nghe
Tôi nói nhiều như vậy
Giờ lòng tôi thấy nhẹ
Và thoải mái nhiều rồi
Sau khi anh tắt máy
Tôi vẫn không ngủ được
Ai cũng bảo con cái
Không chê ba má xấu
Chó không chê chủ nghèo
Hôm sau trời vừa sáng
Tôi xin phép giám đốc
Được nghỉ làm mấy ngày
Để đi đến quê nội
Tôi đã dậy từ sớm
Đi chuyến xe đầu tiên
Từ bến xe về nhà
Chặng đường cũng khá xa
Nhưng phải đi cuốc bộ
Hai chân đã mỏi nhừ
Sưng phồng rộp cả lên
Nhưng nghĩ đến ba má
Giờ đang làm vất vả
Bàn chân như khỏe ra
Tôi liền đứng thẳng dậy
Tiếp tục đi về nhà
Khi trưởng thôn dẫn tôi
Đến trước cửa ngôi nhà
Một ráng chiều đỏ rực
Bao trùm cây táo già
Trồng ở trước cửa nhà
Dưới cây táo, ông chú
À không, là ba anh
Đang quét dọn ở đó
Nhìn ông già hơn nhiều
So với lúc đám cưới
Còn mẹ quỳ dưới đất
Đang chuẩn bị thu dọn
Số ngô đã phơi xong
Trông tựa một bức tranh
Mà trong bức tranh ấy
Là người ba người má
Hoàn mỹ nhất trên đời
.
Tôi từng bước từng bước
Tiến dần về phía họ
Ba vừa nhìn thấy tôi
Quả bắp trên tay rơi
Miệng ông há thật to
Rồi giật mình ông hỏi:
Con, sao lại đến đây ???
Má ở bên cạnh hỏi
Ba nó à, ai vậy ???
Là con dâu bà ơi
Hả. Ở đâu, đâu rồi ???
Má hoảng hốt sờ soạng
Để tìm về phía tôi.
Tôi đặt hành lí xuống
Rồi nắm chặt tay bà
Và nghẹn ngào nói rằng
Con đến đón ba má
Về ở với chúng con
Má ôm chầm lấy tôi
Từng hàng nước mắt rơi
từ trong hốc mắt má
Chảy dài xuống cổ tôi
Khi dẫn ba má về
Chồng tôi ra mở cửa
Nhìn thấy ba và má
Đứng ở bên cạnh tôi
Anh không khỏi kinh ngạc
Cứ đứng ngây người ra
Như là một khúc gỗ
Không nói một lời nào.
.
Tôi nói với anh rằng
Em chính là người đã
Đọc câu chuyện của anh
Rồi đi đón ba má
Của chúng ta về đây
Ba má hoàn mỹ thế
Sao anh nỡ để họ
Ở vùng núi xa xôi
Hẻo lánh như vậy thế
Anh nói không thành lời
Rồi ôm chặt lấy tôi
Hai hàng nước mắt rơi
Lăn dài xuống cổ tôi
Giống như má anh vậy
Và tôi thấy tự hào
Là con dâu ba má.
LL.19/02/18. Ảnh minh họa ST.
Chồng con là cô nhi
Làm gì có người thân
Còn họ gần, nhà mời
Không có ai như vậy !!!
Thế rồi tôi bảo má
Để con hỏi nhà con
Xem có quen họ không
Chồng nghe thấy giật mình
Bó hoa trên tay rơi
Rồi ấp úng trả lời
Hai người là chú thím ...
Sao anh không nói sớm
Từ khi chú thím đến
Để mời lên bàn trên ...
Tôi dựa bên vai anh
Và nhẹ nhàng trách vậy
Thời gian cứ dần trôi
Rồi mùa thu đã đến
Tôi được đi công tác
Kéo dài mười năm ngày
Sao cứ thấy nhớ nhà
Nhớ chồng và ba má ...
Thao thức không ngủ được
Tôi liền điện cho chồng
Hỏi cách làm dễ ngủ
Chồng bảo cứ lên fb
Lươt vài vòng mỏi mắt
Thì sẽ ngủ được thôi
Thế là tôi tạo ra
Một cái nick có tên
Là: Lắng nghe lòng bạn
Để trêu ghẹo chồng yêu
Sau một hồi tìm kiếm
Tôi đã kết được bạn
Với chồng yêu của mình
Câu đầu tôi hỏi chồng
Ngày trung thu đoàn viên
Mọi nhà đang ấm êm
Sao anh lại trên mạng ???
Thì chồng trả lời là
Vợ đi công tác xa
Nhớ quá không ngủ được
Vậy lên mạng cho khuây
Nghe vậy tôi gõ tiếp:
Vợ không có ở nhà
Thì tìm bạn trên mạng
Để họ an ủi mình !!!
Thấy anh ngừng một lúc
Rồi viết câu trả lời :
Nếu cô tìm người tình
Vậy thì tôi xin lỗi
Tôi không phải là người
Cô cần tìm đâu nhé
Xin chào, tạm biệt cô
Tôi vội vàng gõ máy:
Xin lỗi anh không phải
Tôi có ý thế đâu
Mong anh sẽ không giận ...
Rồi gửi tin nhắn đi
Một lúc sau anh viết :
Sao đã khuya thế rồi
Mà còn dạo trên mạng
Tôi trả lời anh rằng :
Đang công tác xa nhà
Lên nhớ ba nhớ má
Cũng có ngủ được đâu
Dạo mạng để thư dãn
Thấy thế anh bảo tôi
Nick: lắng nghe lòng bạn
Hãy cùng tâm sự nhé
Anh cũng nhớ má ba
Nhưng mà họ ở ngoài
Muốn phụng dưỡng không được
Thế là tôi tình cờ
Biết câu chuyện của anh
Đã cất giấu trong lòng
Cả mấy chục năm qua
Rồi anh tiếp tục kể
Cách đây ba mươi năm
Ba anh bốn mươi tuổi
Có lấy được vợ đâu
Vì một chân bị cụt
Gia cảnh lại khó khăn
Về sau ở trong làng
Có một người ăn xin
Lại đang bị bệnh nặng
Dẫn theo cô gái mù
Ba tôi rủ lòng thương
Mời họ ở lại nhà
Nhưng không ngờ ông lão
Nằm xuống không dậy nữa
Sau này cô gái đó
Được gả cho ba tôi
Và tôi đã ra đời
Trong gia cảnh khốn khó
Nhưng họ vẫn cho tôi
Được ăn uống học hành
Không kém gì trẻ khác
Má tôi xưa đi xin
Thấy người thành phố bảo
Ăn trứng sẽ thông minh
Lên bà đã nuôi gà
Lấy trứng cho tôi ăn
Có lần tôi nhìn thấy
Khi đập trứng vào nồi
Vỏ còn ít lòng trắng
Má đã thè lưỡi liếm ...
Thương má quá đi thôi
Nước mắt tôi cứ rơi ...
Thời gian trôi nhanh quá
Tôi đã học trung học
Rồi kỳ thi năm đó
Con trai người què, mù
Đã được giải nhất huyện
Khiến họ nở mặt mày
Và dân trong thị trấn
Đã chu cấp học phí
Để cho tôi được đi
Lên thành phố để học
Ba má tôi dặn rằng
Khi lên đến thành phố
Hãy cố gắng học hành
Để sau này làm việc
Ở lại trên đó luôn
Nếu ai mà có hỏi
Thì con cứ nói rằng
Mình là trẻ mồ côi
Ba má mất cả rồi
Cho người ta khỏi khinh
Nói rồi hai người khóc
Tôi nước mắt cũng rơi
Rồi ba lại nói tiếp
Khi có người yêu rồi
Thì thôi đừng về nhà
Nếu mà để họ biết
Là con người mù, què
Có thể họ sẽ chê
Và sẽ bỏ con đấy !!!
Ngày tôi học ra trường
Đã xin được việc làm
Rồi cũng có người yêu
Tôi đã dẫn về nhà
Nhưng mà có ngờ đâu
Sau khi biết gia cảnh
Cô gái ấy bỏ đi
Còn nói với tôi rằng
Gien nhà anh hỏng rồi !!!
Có con cũng khổ thôi
Rồi hai đứa chia tay ...
Sau này tôi có quen
Người con gái thứ hai
Là vợ tôi bây giờ
Tôi rất yêu cô ấy
Ngay cả khi làm mơ
Tôi cũng rất sợ mất ...
Rút kinh nghiệm lần trước
Tôi bảo nhà vợ rằng
Mình mồ côi ba má
Nhưng lòng như đá đeo
Mỗi khi nhớ tới họ !!!
Thế rồi tôi lại hỏi
Vậy anh trước đến giờ
Không cho vợ biết sao ???
Biết đâu cô ấy lại
Chia sẻ cùng với anh
Anh bảo chưa từng nói
Và cũng không dám nói
Bởi vì anh nghĩ rằng
Nếu cô ấy chấp nhận
Nhưng má vợ thì không
Vì ba vợ là người
Có tiếng tăm bên ngoài
Nếu ba má tôi đến
Không phải là bôi tro
Trát trấu vào họ sao?
Lên tôi chỉ tranh thủ
Những lúc đi ra ngoài
Lén về thăm họ thôi …
Cảm ơn bạn đã nghe
Tôi nói nhiều như vậy
Giờ lòng tôi thấy nhẹ
Và thoải mái nhiều rồi
Sau khi anh tắt máy
Tôi vẫn không ngủ được
Ai cũng bảo con cái
Không chê ba má xấu
Chó không chê chủ nghèo
Hôm sau trời vừa sáng
Tôi xin phép giám đốc
Được nghỉ làm mấy ngày
Để đi đến quê nội
Tôi đã dậy từ sớm
Đi chuyến xe đầu tiên
Từ bến xe về nhà
Chặng đường cũng khá xa
Nhưng phải đi cuốc bộ
Hai chân đã mỏi nhừ
Sưng phồng rộp cả lên
Nhưng nghĩ đến ba má
Giờ đang làm vất vả
Bàn chân như khỏe ra
Tôi liền đứng thẳng dậy
Tiếp tục đi về nhà
Khi trưởng thôn dẫn tôi
Đến trước cửa ngôi nhà
Một ráng chiều đỏ rực
Bao trùm cây táo già
Trồng ở trước cửa nhà
Dưới cây táo, ông chú
À không, là ba anh
Đang quét dọn ở đó
Nhìn ông già hơn nhiều
So với lúc đám cưới
Còn mẹ quỳ dưới đất
Đang chuẩn bị thu dọn
Số ngô đã phơi xong
Trông tựa một bức tranh
Mà trong bức tranh ấy
Là người ba người má
Hoàn mỹ nhất trên đời
.
Tôi từng bước từng bước
Tiến dần về phía họ
Ba vừa nhìn thấy tôi
Quả bắp trên tay rơi
Miệng ông há thật to
Rồi giật mình ông hỏi:
Con, sao lại đến đây ???
Má ở bên cạnh hỏi
Ba nó à, ai vậy ???
Là con dâu bà ơi
Hả. Ở đâu, đâu rồi ???
Má hoảng hốt sờ soạng
Để tìm về phía tôi.
Tôi đặt hành lí xuống
Rồi nắm chặt tay bà
Và nghẹn ngào nói rằng
Con đến đón ba má
Về ở với chúng con
Má ôm chầm lấy tôi
Từng hàng nước mắt rơi
từ trong hốc mắt má
Chảy dài xuống cổ tôi
Khi dẫn ba má về
Chồng tôi ra mở cửa
Nhìn thấy ba và má
Đứng ở bên cạnh tôi
Anh không khỏi kinh ngạc
Cứ đứng ngây người ra
Như là một khúc gỗ
Không nói một lời nào.
.
Tôi nói với anh rằng
Em chính là người đã
Đọc câu chuyện của anh
Rồi đi đón ba má
Của chúng ta về đây
Ba má hoàn mỹ thế
Sao anh nỡ để họ
Ở vùng núi xa xôi
Hẻo lánh như vậy thế
Anh nói không thành lời
Rồi ôm chặt lấy tôi
Hai hàng nước mắt rơi
Lăn dài xuống cổ tôi
Giống như má anh vậy
Và tôi thấy tự hào
Là con dâu ba má.
LL.19/02/18. Ảnh minh họa ST.
Post a Comment