Bắc Kinh Và Hà Nội Nhất Định Phải Chuyển; Biến!
“Cơ Chế Mới” và “Xuất Lộ Mới” sẽ làm cho xã hội Việt Nam phải được “Chuyển” động rất mạnh, có như vậy thì “cơ chế cũ” của tập đoàn Cộng sản phải “Biến” mất. Những cái rời rã, thối nát phải theo khói mờ tan đi. Tan; như tan đi nỗi cơ hàn đau khổ của gần 90 triệu người dân Việt Nam đã bao năm tủi nhục đau xót, giòng sống dân tộc phải được “phục hưng và phục hoạt”. Cách Mạng “Phá” và “Xây” phải được đi đôi với nhau. Nếu không thì cuộc cách mạng để “phục hưng và phục hoạt” dân tộc cũng chỉ là vô nghĩa. Tình hình thế giới đã “biến động” từng giờ, thì tình hình Việt Nam và Trung Hoa phải được “Chuyển” để “Biến” (“biến” mất trong lòng dân tộc) mà không có sự chọn lựa nào khác !
Những kẻ đã gây ra quá nhiều tang thương, tan nát, tội lỗi lầm than cho nhân dân Việt Nam, cho đất nước Việt Nam. Họ sẽ phải hối hận tội lỗi của họ đã làm trong nhiều thập niên qua với dân với nước, phải thống hối, vì đau khổ nào rồi cũng đi qua. Đất nước Việt Nam chúng ta phải được hồi sinh sau một thời gian dài không có “Thời; Thế; Cơ” để đi vào “Xuất Lộ Mới”. Và một điều “bất di; bất dịch” cho tất cả chúng ta nên nhớ là: {“Hoa Kỳ cần đồng minh Việt Nam chứ Hoa Kỳ không bao giờ cần “đồng minh” Cộng Sản”}. Nhất là các đảng viên Cộng sản hiện nay phải nhớ điều này. Đây có lẽ cũng là một bài học mà hơn 60 năm qua tập đoàn Cộng sản Việt Nam mới có thể học được “mưu lược” cũng như “bài học” ở người “Ango Saxon” da trắng. Nhất là khi đọc những dòng chữ này thì có lẽ Hà Nội sẽ không còn “vênh váo” để ngồi ảo tưởng rằng họ sẽ thực hiện được“tiến trình đồng minh vĩnh viễn với Hoa Kỳ” nửa phải không !.
Để kết thúc bài viết này Vân Anh cũng như hàng chục triệu người dân Việt Trong nước cũng như hải ngoại hiện nay muốn “cảnh tỉnh” các quốc gia Tây phương rằng: “người Á Châu chúng tôi không thể và không bao giờ chống Trung Cộng dùm cho các quốc gia “văn minh phương Tây”, các bạn nên nhớ rõ điều này. Dùng chiêu bài “nhân quyền” để khơi dậy ý tưởng chống Cộng sản là điều không nên. Vì cùng lúc với “nhân quyền” thì họ lại “chia quyền” và “chia lợi”. Đó là lý do để giải thích tại sao đã 37 năm qua cho dù tập đoàn Cộng sản chúng tham lam, tham nhũng và bóc lột người dân Việt đến tận xương. Nhưng chúng vẫn được các quốc gia “văn minh phương Tây” vỗ tay tán thưởng, chúng vẫn thản nhiên ngồi trên cương vị “cầm quyền” và toàn quyền bán xương máu cũng như lãnh thổ hải đảo của đất nước Việt Nam mà ông cha người Việt đã nhiều đời đem xương và máu ra để gìn giữ. Những chiêu bài nói trên không ai có thể chấp nhận được khi họ đã hiểu ra sự thật, và một khi họ đã hiểu rõ “kế sách lưỡng lợi” này của các “hoàng tử”; “công chúa” Tây phương. Thì chính chúng ta những nạn nhân (người Á Châu nói chung) phải tự động đứng lên để đòi lại những gì anh; cha mình đã mất. Món nợ vật chất lẫn tinh thần này họ có thể đòi lại qua nhiều đời (cứ nhìn luật của Liên Hiệp Quốc phán quyết về người Da Đỏ ở trên thì rõ), và không ai có thể lừa dối mãi được.
Bắc Kinh Và Hà Nội Nhất Định Phải Chuyển; Biến!
Tôi muốn sống với Võ Tòng đả hổ
Với Quan Vân Trường mặt đỏ râu đen
(Tôi Muốn Sống Với ... thơ Vô Đề 1962)
Hai câu thơ trên nói về hai thời kỳ nước Trung Hoa bị phân rã. Ngày ấy xã hội Trung Hoa chìm trong cảnh loạn lạc, đất nước nghiêng ngã nhiễu nhương, dân tình thống khổ lầm than không bút mực nào có thể tả xiết. Tình cảnh Trung Hoa ngày đó không thua gì Trung Hoa và Việt Nam bây giờ dưới sự cai trị của hai tập đoàn Cộng sản Tàu và Việt có địa lý như núi liền núi, sông liền sông với nhau. Trong hoàn cảnh nhiễu nhương đó người ta chỉ thấy “quan, quân” triều đình (không khác chi bọn quan lại cán bộ đảng viên Cộng sản bây giờ), chúng chỉ là một tập đoàn tham lam, tham nhũng, bóc lột, tàn ác, chuyên dùng súng đạn và quyền lực để hiếp tróc lương dân vô tội. Cộng sản chúng đã đem ngoại nhân vào đất nước, rao bán tài nguyên của quốc gia, chúng đã mất hết nhân tính bán luôn cả “tinh hoa của dân tộc Việt”, với một kế sách rất tinh vi do tập đoàn Cộng sản Bắc Kinh chỉ đạo (nói chung là chúng bán phái nữ, vì Thánh hiền cũng do Mẹ sinh ra, nên phụ nữ là tinh hoa của dân tộc). Đây là một tội ác kinh hoàng nhất trong dòng lịch sử Việt Nam mà chưa từng xảy ra bất cứ dưới triều đại nào trong quá khứ.
Như là “Thiên Định” trong thế giới này cứ thời gian đưa đẩy trôi đi thì mọi sinh vật lại hợp nhau, hợp nhau rồi lại tan đi, cho nên sách có câu: “Thiên Hạ Sự Thế Như Dĩ Hỉ”. Người xưa gọi đó là cái “Thế” trong thiên hạ. Vì vậy khi có được cái “Thế” của “thiên định”, thì việc nhỏ cũng biến thành lớn (lời của tiền nhân Nguyễn Trãi đã dạy cho Vương Thông, trước khi Thông chấp nhận đầu hàng Bình Định Vương). Nên phương Bắc (Trung Hoa) như thời xa xưa đã gồm thâu hết 800 “chư hầu” (nước nhỏ) để thành lập nhà Chu. Hết đời nhà Chu thì lục địa đó lại phân ra làm “Bảy” (7) nước tranh nhau (Lục quốc đánh nhau với nhà Tần). Sau thời kỳ tranh giành đó nhà Tần được “Thế” lại gồm thâu “Lục” (6) quốc, tự xưng là Tần Thủy Hoàng Đế. Sau mười lăm năm (15) cai trị “Lục quốc”, nhưng vì quá tàn bạo, tàn ác nhà Tần lại mạt vong. Trung Hoa lại chia đôi với Hán; Sở (Lưu Bang, Hạng Võ)tranh hùng. Nước Trung Hoa sau đó lại vào tay nhà Hán. Bái Công khởi nghiệp bằng câu chuyện chém “Bạch Xà” (Rắn Trắng), Lưu Bang (Lưu Bang người nước Bái, nên gọi ông là Bái Công) nắm được cái “Thế” thống nhất thiên hạ và truyền ngôi đến đời Hiến Đế. Bấy giờ thì đất nước Trung Hoa lại loạn lạc chia Ba (3) nên gọi đó là thời Tam Quốc.
Trong lịch sử thời Tam Quốc ngoài Khổng Minh phải nói đến Quan Vân Trường hay là Quan Vũ người Giải Lương, quận Hà Đông. Nhưng theo Tam Quốc Ngoại Truyện thì Quan Vũ người ở quận Bồ Châu. Cụ Nội Quan Vũ là Quan Long Phùng, ông Nội Quan Vũ là Quan Thẩm; cha Quan Vũ là Quan Nghị. Cũng theo “ngoại truyện” cho rằng: Quan Vân Trường cao chín thước (gần 3 mét ngày nay), mặt đỏ như gấc, mắt phượng mày tằm, râu đen nhánh dài hai thước. Quan Vũ sinh khoảng năm 162 mất năm 220 thọ 58 tuổi, là một vị võ tướng giỏi cuối thời kỳ nhà Đông Hán. Năm 184; khởi nghĩa Khăn Vàng do Trương Giác cầm đầu nổi lên, Quan Vũ cùng với Trương Phi theo Lưu Huyền Đức đánh dẹp quân khởi nghĩa. Trong thời Tam Quốc ông là người đã góp công rất lớn vào việc thành lập nhà Đông Hán (Thục) với vị vua đầu tiên của triều đại này là Lưu Bị tức Huyền Đức. Thời trẻ, Quan Vũ làm nghề bán đậu phụ. Tuy nhà nghèo, ông cũng được theo học cả văn lẫn võ, tính ông vũ dũng, hào hiệp, ghét những kẻ tàn ác, thường bênh vực cho người yếu. Do bênh vực người khác mà ông phạm tội giết người, phải bỏ quê hương đến nương náu ở quận Trác. Tại đây Quan Vũ đã gặp gỡ và trở nên thân thiết với Lưu Huyền Đức và Trương Phi. Từ đó ba người coi nhau như anh em, thề cùng sống chết có nhau.
Nói đến thời Tam Quốc là nói đến lục địa Trung Hoa bị loạn lạc và xé ra ba mảnh. Vân Anh xin mở một dấu ngoặc để nói thêm về một nhân vật mà đọc giả không thể bỏ qua đó là Khổng Minh. Thời kỳ “Tam Quốc” (Ngụy, Thục, Ngô) này Khổng Minh được cho là một “kỳ nhân” của nước Thục, ông ra khỏi “lều tranh” ở Long Trung để giúp Lưu Bị lúc đó ông khoảng 27 tuổi. Khổng Minh có công lớn giúp anh em Lưu Huyền Đức dựng nghiệp, tuy không thành công, nhưng Khổng Minh đã thành Nhân trên lục địa Trung Hoa trải qua gần 2000 năm. Thời kỳ nhà Hán (Lưu Bang) theo ước tính của các sử gia thời đó dân số Trung Hoa có khoảng 50 triệu người. Đến thời nhà Tống thì Trung Hoa đã lên hơn 100 triệu người. Vùng Trung Nguyên trên dưới khoảng 50 triệu người nhưng phải nhờ đến “kỳ nhân” Khổng Minh. Ngày nay phải “cai trị” hơn 1,5 tỷ người Trung Hoa, thì các tay nằm trong bóng tối đang cầm quyền ở Bắc Kinh cũng có thể nói rằng: “họ bằng hoặc hơn hẳn Khổng Minh về mưu lược”. Chúng ta phải luôn nhớ điều này, và điều này Vân Anh không thể phân tích nhiều trong một bài viết ngắn này, mục đích chỉ muốn “cảnh cáo” các nhà “chiến lược” phương Tây rằng: Khi mưu đồ việc lớn ngoài cái “Thế”, thì phải dùng người cao minh viễn kiến để thu phục thiên hạ và nhân tâm, sự nghiệp đó mới muôn đời bền vững. Còn khi hữu sự mà dùng hạng người tham lam, nhỏ mọn, tiểu tâm, mưu lược không có chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, thì đây chỉ gây thêm nguy hại cho sự nghiệp, rồi cuối cùng cũng phải đưa đất nước đến cảnh diệt vong. Thì đó cũng là lẽ thường xưa nay vậy!. Sức mạnh của võ lực đôi khi không thể chiến thắng được mưu lược, với những “cái đầu” đã nuôi mộng “làm chủ” thế giới này như Bắc Kinh và Hà Nội, thì cũng khó có thể biết được họ đang nghĩ gì và làm gì?!.
Trung Hoa (và Việt Nam) ngày nay chưa hẳn đã kém về võ lực hoặc suy yếu về tiềm năng quân sự như nhiều “chiến lược gia” đang ngồi trong các phòng có gắn máy lạnh suy nghĩ. Nếu yếu kém thì Mỹ và phương Tây đã “làm thịt con sư tử Bắc Kinh” từ lâu, hơn nửa Bắc Kinh và Hà Nội cũng thừa hiểu “bí mật quân sự” là một nửa yếu tố để đi đến chiến thắng. Vậy khi biết được điều đã nói ở trên chúng ta phải hiểu ngầm rằng: Trung Hoa với một thềm lục địa trãi dài từ vùng GR. Khingan Đông Bắc Á xuống đến tận eo biển Malaca lên đến vịnh Băng Gan (Bengal giữa Ấn và Miến), điều này có làm cho các “chiến lược gia” Tây phương suy tư chăng?. Mấy chục quốc gia Âu Châu thì ai đứng ra “lãnh đạo” hay “chỉ đạo” cuộc chiến tranh nếu có!, và khoảng 600 trăm triệu người Âu Châu với nhiều sắc dân hỗn hợp nhưng chưa bao giờ biết đến chiến tranh, thì họ lấy gì để chiến thắng Bắc Kinh và Hà Nội?!. Đây là một sự thật mà các quốc gia phương Tây cần phải “suy tư” để tìm ra yếu tố chiến thắng, vì “thất bại” trong chiến tranh thì xem như đã mất hết. Chúng ta cứ nhìn lại lịch sử các nước bại trận trước đây và bây giờ thì rõ nhất!.
Nhà Tống là một triều đại cai trị Trung Hoa từ năm 960 đến năm 1279, họ đã thành công trong việc thống nhất Trung Quốc trong thời kỳ “Ngũ Đại Thập Quốc”. Cuối thời nhà Tống được thay thế bởi nhà Nguyên. Triều nhà Tống được chia thành hai giai đoạn riêng biệt: Bắc Tống và Nam Tống.
Bắc Tống: (960 - 1127) là giai đoạn đầu khi thủ đô của họ ở thành phố Biện Kinh (nay là Khai Phong) ở miền Bắc và triều đình nhà Tống đã kiểm soát toàn bộ Trung Hoa.
Nam Tống: (1127 - 1279) là khoảng thời gian khi nhà Tống đã mất quyền kiểm soát phía Bắc, vì phải đánh nhau với nhà Kim, trong thời gian này triều đình nhà Tống lui về phía Nam sông Dương Tử và lập kinh đô ở Lâm Ấp (nay là phủ Hàng Châu).
Trong triều đại Nam Tống, vua Tống Huy Tông một ông vua chỉ lo chời bời khoái lạc, không màng đến việc triều đình khiến cho chính sự nhà Tống gần như tan rã. Quan, quân triều đình nhà Tống băng hoại thối nát, người dân bất bình với sự áp chế bóc lột sách nhiễu của bọn quan lại địa phương (điều tồi tệ này hai xã hội Cộng sản Trung Hoa và Cộng sản Việt Nam hiện nay đang tự đưa chúng vào sự băng hoại thối nát nói trên. Vì vậy lẽ tất nhiên chúng phải sụp đổ không thể khác. Nhưng phải có yếu tố chiến tranh mới làm cho chúng tan rã được và ở đây chỉ còn thời gian quyết định nữa thôi), nên khiến giặc giã nổi lên như ong. Hàng vạn người xuất thân nơi thôn dã, không có chức vụ quyền hành. Khởi đầu các anh hùng khắp nơi tập hợp riêng lẻ, rồi sau đó tất cả đều tụ về vùng núi Lương Sơn, những người hoạn nạn hoặc tự cứu bản thân mình, họ trở thành người phạm tội với triều đình nhà Tống. Họ tập hợp lại để hình thành đoàn quân khởi nghĩa “Lương Sơn Bạc” nổi lên đánh lại triều đình. Trong số các anh hùng thảo dã này có Võ Tòng. Võ Tòng sinh tại huyện Thanh Hà, phủ Đông Bình, tỉnh Sơn Đông. Từ nhỏ mồ côi cha; mẹ, được người anh ruột là Võ Đại Lang nuôi dạy. Thuở nhỏ Võ Tòng đã mê luyện tập võ nghệ, gặp một vị đại sư Thiếu Lâm tên là Châu Đồng truyền dạy cho ông. Lớn lên võ nghệ cao cường, ông thích hành hiệp trượng nghĩa nên Võ Tòng nổi tiếng là con người nghĩa khí.
Trên đường về quê thăm anh, khi đi ngang qua huyện Dương Cốc (nay là thành phố Liễu Thành) ghé vào một tửu điếm, nhìn thấy bên ngoài quán có ghi dòng chữ là:“đã uống 3 chén rượu thì không nên qua đồi” (Cảnh Dương). Võ Tòng là một người mê rượu, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ này ông rất khó chịu. Tra hỏi tại sao thì chủ quán kể rằng: “trên đồi Cảnh Dương có con hổ thành tinh chuyên bắt người ăn thịt, nên ai uống quá say không nên đi qua đó. Võ Tòng nghe vậy rất phẫn nộ, uống một mạch hết rượu trong quán.
Chiều hôm đó, ông đang trong cơn say, một mình cầm gậy lên đồi tìm Hổ. Sớm hôm sau gặp Hổ, ông cầm gậy vờn với mãnh thú tới tối. Đến lúc trời chạng vạng sáng, sau khi dùng nhiều mưu kế mà không đánh hạ được hổ. Ông vứt gậy, một tay nhận đầu hổ xuống đất, một tay đấm con hổ bể đầu chết tươi. Nhờ chuyện “đả hổ” này Võ Tòng được huyện lệnh của vùng phong chức lên chức “Đô Hầu”.
Tóm lại hai câu thơ trên tiêu biểu cho hai thời kỳ nước Trung Hoa bị phân rã loạn lạc và bị xé ra làm nhiều mảnh. Trung Hoa phải bị phân rã thì Á Châu mới có thời gian sống lại. Nhân vật “Võ Tòng” cùng các anh hùng nổi lên chống lại triều đình nhà Tống làm nổi danh 108 anh hùng “Lương Sơn Bạc” được ghi vào sử sách của Trung Hoa. Và Quan Vân Trường thời Tam Quốc (Ngụy, Thục, Ngô) cũng là một thời kỳ nước Tàu phân rã tranh hùng tạo ra thế chân vạc đánh nhau mà một Văn, một Võ vào thời đó đã có công giúp Lưu Bị dù không toàn thắng, nhưng tên tuổi còn ghi đậm vào lịch sử của Trung Hoa cho đến ngày hôm nay đó là: Khổng Minh Gia Cát Lượng và Quan Vân Trường.
Chuyện xưa “thiên định” cho phương Đông đã vậy. Bên Tây thì gần đây trong một bài viết khá dài được đệ trình lên các nhà phân tích chiến lược của Hoa Kỳ, một học giả của Mỹ ông Hayes đã viết rằng: “Trung Cộng là một hiểm họa cho thế giới bây giờ và sau này, đây là một thực trạng đáng sợ không thể chối cãi”. Đúng vậy “Trung Cộng là một hiểm họa” mà hiện nay ai cũng biết như vậy. Điều này nếu đọc giả (cả Mỹ lẫn Âu Châu) chịu khó tìm đọc lại, thì gần 15 năm trước Vân Anh đã có các bài viết “cảnh giác”, “cảnh cáo”, cảnh báo” về hiểm họa của Trung Cộng qua các kế sách thôn tính Á Châu và tiến tới khống chế thế giới trong một ngày không xa nữa. Gần 15 năm trôi qua “vật đổi sao dời”, ngày nay Trung Cộng gần như hoàn toàn làm chủ Á Châu, thì gần đây các “học giả, giáo sư” Tây phương nghiên cứu về “hiểm họa Trung Cộng” mới thật sự nhìn thấy thế nào là “hiểm họa Trung Cộng”!. Thì e rằng đã “muộn” rồi chăng?!. Các “giáo sư” Mỹ và Tây phương đã nhiều năm qua “bó tay” trong cục bộ ngồi nhìn Trung Cộng thao túng thế giới, mà hình như họ chẳng có một kế sách hay mưu lược gì để đối phó ngoài một số Hàng Không Mẫu Hạm và các loại võ khí liên lục địa như đã thấy. Hiện nay Trung Cộng đã thành lập xong khối tiền tệ, thương mại và kinh tế Á Châu để họ không bị lệ thuộc nhiều vào sản phẩm của khối Tây phương (Mỹ và Âu Châu). Khi Bắc Kinh nói đến “kinh tế Á Châu”, thì chúng ta phải hiểu cục diện được trãi dài từ vùng GR. Kingan đến vịnh Bengal như đã nói ở trên. Như vậy Nhật, Ấn và Úc đều phải bị lệ thuộc vào “kinh tế Á Châu” không thể khác.
Trước đây và ngay cả bây giờ có thể nhiều người đã nhìn thấy “hiểm họa Trung Cộng” nhưng các quốc gia “văn minh” phương Tây vẫn tiếp tục bằng nhiều cách, họ vẫn giúp đỡ Bắc Kinh và Hà Nội để “thủ lợi” (thay vì ngày xưa họ xua quân xâm lăng, xâm thực. Ngày nay họ dùng chiến thuật mới là: dùng bàn tay Bắc Kinh và Hà Nội để “xâm thực” thay cho họ. Hay nói một cách khác là họ dùng bàn tay của tập đoàn “Cộng Sản” và Quân Phiệt tước đoạt mọi quyền lợi của người dân các quốc gia Á Châu gồm Việt Nam, Lào, Campuchea, Bắc Hàn, Miến, Thái, Mã ...v.v... sau đó chia lợi cho họ bằng cách “đầu tư” vào, “kinh tế”, “thương mại”, “học vấn”, “kỹ thuật” ..v.v.. ở ngoại quốc. Điều này những người Quốc Gia Chân Chính của các nước Á Châu nên mở mắt nhìn cho rõ sự việc). Người xưa có dạy: “Không ai thương chúng ta bằng chính chúng ta”. Đây là lý do chính cũng là câu nói đầu môi của các “chính trị gia” phương Tây luôn cho rằng: “chính trị là quyền lợi, chứ không có nhân nghĩa”, cũng vì quyền lợi họ đặt lên hàng đầu cho nên họ đã bịt mắt, che tai bất chấp việc làm của họ có tác động tai hại như thế nào lên các quốc gia Á Châu ở chung quanh Trung Cộng vừa kể ở trên hay không. Điều này hoàn toàn không thấy “giáo sư” Hayes bàn đến trong các bài tham luận của ông khi ông đề cập đến Trung Cộng nói riêng và Á Châu nói chung.
Nhưng có lẽ họ đã nhầm các thủ đoạn của Bắc Kinh và Hà Nội. Vì bọn Cộng sản nhất là Cộng sản Á Châu này chúng đã không “ngu” như các “chiến lược gia” phương Tây thường nghĩ. Nhiều năm qua chúng cũng nhìn thấy rất rõ các mưu đồ của khối Âu Châu và Mỹ đã mua thời gian, nhất là dùng bàn tay “cộng sản Á Châu” để bóc lột người dân Á Châu (qua chiêu bài chống Cộng sản và thực thi Nhân quyền) để thủ lợi. Nhưng ngược lại Bắc Kinh và Hà Nội đã rút ngắn thời gian đến những 30 năm để bước ra “tranh hùng” với khối Tây phương. Nếu không có gì gọi là “trở lực” để Bắc Kinh và Hà Nội dừng lại, thì “Đảo Úc” (Úc Châu) sẽ rơi vào tay bọn Cộng sản Á Châu trong vòng 10 năm tới hay là đến năm 2020 (đây chỉ là sự tiên đoán của Vân Anh cho nên các “chiến lược gia” không cần phải lo sợ). Nhưng Vân Anh có thể nói chắc rằng: mất “Đảo Úc”, Trung Cộng sẽ “làm cỏ” Âu Châu trong một thời gian rất ngắn. Chúng ta cứ chờ xem “mưu lược” của phương Tây họ sẽ làm gì để đối phó với “thế” trận này!. Quy luật chính trị cho chúng ta thấy, khi Saddam Hussein ở Iraq hay Moammar Kadafi ở Libya ..v.v.. đã ở trong cái thế phải chết, thì cho dù có quỳ lụy cũng không thể toàn mạng (cả gia đình con và cháu) và phải bị hành hình không thể khác. Nếu nói Trung Hoa “làm cỏ” Âu Châu, thì ngày nay chỉ còn là những ký ức xa vời; hay lịch sử đã đi hết chu kỳ của nó và lịch sử sẽ tái diễn mà thế hệ của chúng ta đang sống trong thời đại này được có cơ nhìn thấy hay chứng kiến tận mắt!.
Một điểm quan trọng khác nữa là: nếu nói đến yếu tố địa lược khi có chiến tranh; Phi Luật Tân, Mã Lai Á và Nam Dương (Mã Lai Á và Nam Dương cũng là hai quốc gia Hồi Giáo, Phi Luật Tân một số ở phía Nam là Hồi tuy nhỏ nhưng cũng đủ mạnh để làm cho Manila xáo trộn)cho dù có đứng hẳn về phía phương Tây để “chống Tàu”, thì cũng chỉ là những quốc gia (hải đảo) “rời rạc” (nội bộ không thống nhất), và cũng sẽ không mong gì để đi đến chiến thắng với các loại phi đạn xuyên lục địa và có sức công phá cực lớn như ngày nay Bắc Kinh và Hà Nội đã thủ đắc, hơn nữa “Hải Đảo” là các “Target” chứ không phải là các căn cứ phòng thủ vững chắc hoặc là vùng đất để có thể tấn công, một khi các chiến lược gia lập ra các chiến thuật để đảo ngược thế cờ chiến tranh (“hải đảo” không thể làm được). Điều quan trọng này gần hai năm trước đây Vân Anh đã có bài viết “Bắc Kinh và Hà Nội chuẩn bị Bịp Mỹ”, và bài “Gia Lai, Kontum, Quảng Nam ...”. Các bài viết này ngày nay đã hiện rõ ràng như vậy (xin bấm vào các link bên dưới để xem lại). {“Nước Trung Hoa và nước Việt Nam dưới sự cai trị của Cộng sản thì tất cả chỉ là “lừa bịp để sản xuất chất độc cũng như hàng giả” để gây chiến tranh kinh tế với thế giới và quan trọng là họ “học” (ăn cắp) kỹ thuật. Người ta đã tốn đến 30 năm để nghiên cứu một công trình, nhưng khi giao “công trình” này lại cho “trung hoa” chế tạo (vì giá công nhân rẻ mạt), thì họ chỉ cần 3 tháng để “học” (ăn cắp) hết các nghiên cứu này”}. Đây là lời của một chuyên viên nghiên cứu của Mỹ đang làm việc cho bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ gần đây đã nói như vậy!.
Như trên có nhắc đến Khổng Minh. Thời xa xưa đó người Tàu cũng như Việt đã biết điều động hàng triệu quân để đánh nhau trong nhiều năm. Điều mà các quốc gia phương Tây ngày nay muốn làm với các cơ giới di chuyển hiện đại cũng rất khó khăn. Nếu có chiến tranh theo suy nghĩ của Vân Anh, để gián chỉ tiềm lực quân sự của các hàng không mẫu hạm Đông cũng như Tây thiết nghĩ cũng không có gì là khó khăn cho lắm (vì khi hiểu được cơ mưu thì lớn hóa nhỏ là vậy!). Muốn chiến thắng Bắc Kinh và Hà Nội cùng một lúc, thì phương Tây và Mỹ chỉ còn một phương pháp duy nhất là: XXXXX thì sẽ chuyển bại thành thắng, từ nguy sang an. Còn các kế sách khác cho dù là “thân thiện” đến đâu đi chăng nửa thì Mỹ và Tây phương cũng không thể qua mặt được Bắc Kinh khi họ tính đến chuyện Việt Nam ngay trong nước Việt Nam.
Bài “Noi Gương Tiền Nhân ...” Vân Anh có viết rằng: “nếu Trung Cộng làm chủ được hai Châu Lục (Nam Á Châu và Úc Châu) này, thì Âu Châu và Mỹ Châu đương nhiên sẽ bị xóa tên trên bản đồ thế giới”, (muốn làm chủ hai châu lục này theo cách nhìn của Vân Anh, thì cũng không có gì lấy làm khó cho lắm!). Một điều nửa chúng ta phải nhìn cho rõ ràng là: ở các quốc gia Tây Phương. Tuy mang tên là một “quốc gia”, nhưng dân số chưa hơn một quận của Trung Hoa hay Việt Nam, hơn nữa trong hơn 60 năm qua họ chưa hề biết đến chiến tranh là gì!, chỉ cho đến khi có cuộc chiến giữa Hoa Kỳ với Iraq (2003), thì họ mới được “cho” thực tập một ít“cách thức” về quân sự. Vậy nếu hiện nay khi có cuộc chiến xảy ra với cường độ lớn và qui mô hơn, thì liệu các “quốc gia” chỉ có vài trăm nghìn dân như trên họ sẽ làm gì để tự bảo vệ lãnh thổ của đất nước họ (chưa nói đến yếu tố tấn công để chiến thắng). Đây chưa nói đến chiến tranh có thể kéo dài nhiều tháng thì liệu họ có đủ nhân lực, tài lực và vật lực để đi vào chiến tranh hay không?. Ngay như nước Do Thái hiện nay(2012) theo các nhà phân tích, thì Do Thái chưa có đủ “nội lực” (nếu không nhờ Mỹ viện trợ bom đạn) để đi vào chiến tranh với Iran. Nói một cách rõ ràng hơn là: Do Thái tự mình chưa đủ tài lực và vật lực (nhất là về tiềm lực quân sự) để đi vào chiến tranh trong vòng vài tháng. Ở đây chúng ta chưa nói đến nhiều yếu tố phải có để vào chiến tranh, mà Do Thái không thể tự lực, nhất là không một quốc gia nào muốn giúp đỡ quốc gia nào cả, một khi đất nước của họ đang lâm vào chiến tranh. Vậy!. Hiện nay Bắc Kinh và Hà Nội đã quyết tâm đi vào chiến tranh (vì đường nào chúng cũng chết!) để tìm ra một lối sống cho tập đoàn Cộng sản của chúng, thì Âu Châu và Hoa Kỳ đã sẳn sàng hay chưa? hay lại phải hòa hoản để tiếp tục “buôn và bán”!. Thường thì người ta đi tìm lợi nhuận để sống, không ai lại đi tìm lợi nhuận để chết bao giờ.
Trên đây là “tình hình” từ Bắc xuống Nam Á. Vậy chúng ta thử nhìn sang bên kia Trung Á, thì hơn một tỷ người Hồi Giáo họ không bao giờ có thiện cảm với người Mỹ và Âu Châu, mặc dù trong vài thập niên qua chính “văn minh” cơ khí phương Tây đã giúp các “vua, chúa” cầm quyền Hồi Giáo sống hưởng thụ xa hoa trên vật chất mà thiên nhiên đã ưu đãi (vàng đen - tiếng lóng của Mỹ) cho họ. Rồi đây chắc chắn văn minh “dầu lửa” sẽ chuyển sang một nền văn minh khác “không còn” dầu lửa, các quốc gia của họ văn minh lên vì dầu lửa, họ “nghiện dầu lửa” như “uống nước”, thì họ sẽ làm gì để tồn tại. Nếu không còn dầu lửa?!. Điều này Vân Anh cũng đã (hơn một lần) cảnh giác các quốc gia Hồi Giáo dầu lửa, nên dùng tiền (bán dầu lửa) để tạo ra các rừng cây xanh (rừng cây lợi nhiều thứ) cho chính dân tộc của họ canh tác và tồn tại nhiều trăm năm sau này khi không còn ai sử dụng cơ khí dầu lửa nửa. Tài nguyên của quốc gia không phải là của riêng cho giới cầm quyền Cộng sản hay của giới “vua, chúa quý tộc” ở bất cứ quốc gia nào. Tài nguyên thiên nhiên là chính của tất cả mọi người dân sinh sống trên vùng đất đó đều được có quyền chung hưởng. Khi chiếm trọn cả nước Việt Nam bọn cầm quyền Cộng sản cho rằng: “tài nguyên thiên nhiên của quốc gia Việt Nam là của riêng cho phe nhóm họ, là của riêng cho gia đình, cho đảng họ”, nên họ nhượng bán một cách tùy tiện cho Tàu và cho phương tây như chúng ta đã và đang thấy như ngày nay.
Cũng trong một bài viết khá dài trước đây Vân Anh đã có đưa ra một phương pháp đặc biệt làm ra năng lượng mà không cần dầu lửa (Gần đây ông John Kanzius một kỹ sư về hưu ở bang Ohio khi “nghiên cứu” để tìm cách trị bệnh cho vợ ông, vô tình ông tìm ra phương pháp dùng nước biển tạo ra năng lượng - xin xem attach file bên dưới). “Phương pháp khá đặc biệt” của Vân Anh làm ra năng lượng đã không giống bất cứ một phương pháp nào của mọi người ngày nay đã biết tới, mong rằng trong tương lai gần tới đây khi đất nước không còn Cộng sản, Vân Anh sẽ đem phương pháp này áp dụng ngay trên quê hương Việt Nam. Thiết nghĩ Mỹ hay Tây phương họ cũng không có gì đặc biệt hay thông minh hơn dân da vàng Á Châu bao nhiêu, chỉ đơn giản là họ cố gắng và tìm tòi (Research), họ biết mở ra các viện nghiên cứu để áp dụng các phương pháp tìm được lên đời sống thực tế của con người với phương châm là: “Cuộc Sống Này Chúng Ta Cần Những Gì?” thế thôi. Người Mỹ hay Âu Châu đã làm được! tại sao chúng ta người Việt Nam hay Á Châu thì không thể?!.
Trở lại vấn đề nếu đặt lợi nhuận lên trên quyền lợi của tổ quốc, thì chính trị đã không còn lý tưởng để cho người ta tin theo, có lẽ đây cũng là “lý do” mà những quốc gia Âu Châu và Mỹ phải tiếp tục chơi trò“đánh đu với Bắc Kinh và Hà Nội để thủ lợi chăng”?. Điều mà phương Tây gọi là: “cân bằng quân sự và kinh tế giữa Đông và Tây” đã không thể nào che dấu được ý đồ của họ, khi họ cố ý kết cấu với Bắc Kinh và Hà Nội để chia lợi trên sự đau khổ của dân Trung Hoa, dân Việt Nam và ..v.v.. Nhưng chúng ta cũng nên hiểu rằng nếu đã đặt “lợi nhuận” lên hàng đầu, thì tư bản Mỹ vì Mỹ, tư bản Tây phương vì Tây phương và tư bản Á Châu cũng vì Á châu vậy. Nên các tập đoàn tư bản của các quốc gia “văn minh” Tây phương không thể độc quyền chỉ thị hay chỉ đạo các dân tộc Á Châu tùy theo lợi nhuận của họ như trước đây được nữa, họ sẽ không thể tiếp tục thực hiện được nữa trong bất cứ thời điểm nào bây giờ hay tương lai. Cơ hội để “phục hồi kinh tế” cho phương Tây, hay “cân bằng quyền lực phương Đông” sẽ không bao giờ có thể thực hiện được nếu họ chỉ biết dùng thủ thuật “ngoại giao kinh tế” để xâm thực hay chiếm đoạt, xem chính trị như là “quyền lợi” riêng cho các tập đoàn tài phiệt để họ đơn phương mặc tình thao túng. Người viết nghĩ rằng Bắc Kinh và Hà Nội không “ngu” như giới tư bản Tây phương thường nghĩ. Như trên có nói: “giới cầm quyền Trung Cộng hiện nay có thể đã giỏi hơn Khổng Minh ngày xưa mới có thể cai trị hơn 1,5 tỷ người Trung Hoa từ năm 1949 cho đến ngày nay. Điều này tùy thuộc ở các nhà nghiên cứu Tây phương lượng định “đúng; sai”!.
Trong các bài viết trước Vân Anh muốn cảnh giác các quốc gia phương Tây rất nhiều lần là: Trung Cộng và Cộng sản Hà Nội đã thiết kế xong các căn cứ phòng thủ, các đặc khu kinh tế, các vùng quân sự (trong và ngoài thành phố - dân chúng), để quyết định đi vào chiến tranh với các quốc gia phương Tây và Mỹ. Vì nhìn chung các cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu (ngoài Trung Hoa và Việt Nam không bị ảnh hưởng bao nhiêu, có dịp sẽ phân tích sau) như hiện nay (2012), thì không có quốc gia Âu Châu nào có đủ tiềm lực kinh tế để đi vào chiến tranh với các châu lục khác (nhất là Á Châu) trong một thời gian dài nữa cả. Thực tế mà nhìn thì hiện nay chỉ có vài nhóm “cực đoan, quá khích” được gọi là “khủng bố” cũng đã làm điên đầu các “chiến lược gia” Tây phương. Hơn nữa các quốc gia (thường được gọi là) “tiểu nhược” Á Châu ngày nay đã không còn “nhược tiểu” nữa, họ biết xóa bỏ hận thù để hợp quần thành một khối, họ biết ngồi lại với nhau “để tránh lệ thuộc mọi phương diện ở các tập đoàn tư bản phương Tây”. Điều này rất đáng hoan nghênh cũng là một điểm son biết “biến kẻ thù thành bạn hữu” của tinh thần phương Đông vậy!.
Như trên có lưu ý là: Bắc Kinh và Hà Nội đã hiện đại và thực hiện xong hầu như hoàn toàn bộ máy “chiến tranh” của họ với mấy nghìn miles (từ vùng GR. Khingan đến vịnh Bengal giữa Ấn và Miến).
Còn “chiến tranh” đối với chúng ta thì sao?. “Chiến tranh (nói chung) còn là thời cơ sống chết”. Chúng ta phải cương quyết đi vào chiến tranh vì “chiến tranh là cuộc đổ máu đầy ý nghĩa”, “mặc dầu người ta đầy nhút nhát, ươn hèn và sợ chiến tranh”. Một điều cũng khá quan trọng cần phải nêu ra ở đây nữa là: “đạo quân thứ năm” của Bắc Kinh đang có mặt khắp nơi (sở dĩ nói Bắc Kinh mà không có Hà Nội. Vì Bắc Kinh đã nắm hoàn toàn guồng máy an ninh, tình báo của Hà Nội trong nhiều thập niên qua. Cho nên các tên tình báo của Hà Nội trong nhiều năm đã được Bắc Kinh điều động cho chỉ thị và tất cả các “lệnh” từ nhỏ đến lớn đều được chỉ đạo từ Bắc Kinh và điều này Hà Nội có muốn chối cãi cũng không được. Cứ nhìn các hoạt động của lực lượng ngoại vi của Hà Nội ở hải ngoại - nhất là ở Mỹ và Âu Châu - thì rõ. Hiện nay chỉ còn một số Tướng quân đội của Hà Nội là Bắc Kinh chưa thể mua chuộc hay điều động được vì tinh thần ... “yêu nước” chống Tàu của họ). Người Tàu họ đã trèo cao nằm sâu và rất sâu vào trong các guồng máy của hàng trăm quốc gia trên thế giới này (điều này nhiều quốc gia phương Tây trong hằng trăm năm qua họ đã không thể thực hiện được. Tại sao?!). Phương Tây nếu muốn thực hiện thì nhân sự phải có tài giỏi và quan trọng là lòng “yêu nước”, làm việc vì “lý tưởng dân chủ, nhân quyền” như họ thường quảng bá, chứ không vì “lợi nhuận”.
bộ trưởng ngoại giao Trung Cộng là Dương Khiết Trì với câu nói rất quan trọng rằng: “Trung Quốc có dân số 1/5 trên địa cầu này và chúng tôi phải được có tiếng nói”
Ngày nay dân số của Trung Hoa đã lên đến 1/5 dân số trên thế giới này. Đây là một thực tế mà chúng ta phải công nhận. Đây có lẽ cũng là lý do chính mà bộ trưởng ngoại giao Trung Cộng là Dương Khiết Trì với câu nói rất quan trọng rằng: “Trung Quốc có dân số 1/5 trên địa cầu này và chúng tôi phải được có tiếng nói”. Trung Cộng cũng thừa hiểu là: “các quốc gia phương Tây (kể cả Mỹ) đã và sẽ không bao giờ dám vào cuộc chiến “thư hùng” với Trung Cộng (vào “thư hùng” thì họ lấy gì để thư hùng?). Vì nhân lực, tài lực và vật lực phải đủ có, nhưng quan trọng hơn hết vẫn là yếu tố Nhân Sự quyết chiến với tất cả lòng yêu nước (dù là tuyên truyền), thì các quốc gia phương Tây và Mỹ chắc chắn không thể có và không thể thực hiện được. Cứ nhìn con số các quân nhân bị khủng hoảng tinh thần trong quân đội Hoa Kỳ và các quốc gia phương Tây thì rõ nhất. Theo thống kê mới nhất của đài CNN (May 23rd, 2012) thì mỗi năm có đến khoảng 6,500 vụ quân nhân Mỹ tự sát vì bị khủng hoảng tinh thần (có nghĩa thấy thây người chết thì sinh ra ám ảnh lo sợ. Binh sĩ như vậy thì thua trận là điều dĩ nhiên, cho dù có trang bị loại võ khí tối tân gì đi chăng nữa). Hơn nữa người lính Mỹ được trang bị quá đầy đủ và nhiều “luật lệ” (nhiều trang bị thì tài phiệt tư bản mới có lợi do bán sản phẩm cho chính phủ Mỹ, chúng ta cứ nhìn một người lính Mỹ được trang bị tận răng thì sẽ rõ) đã khiến cho người quân nhân không có “tactic” (phương cách) sáng tạo trong các chiến thuật để đưa đến thắng trận.
Những năm tháng sắp tới các nhà lãnh đạo trên khắp địa cầu này phải bừng tỉnh khi nhìn thấy thảm họa do bọn cầm quyền Trung Cộng và Hà Nội gây ra, sẽ đổ ập xuống đầu dân tộc họ như những cơn địa chấn, các dân tộc nhỏ và ít dân số của Âu Châu sẽ bị biến mất trong giòng thác người của dân Trung Cộng, lãnh thổ hay là biên cương quốc gia của họ sẽ nằm dưới bước tiến của đế quốc Trung Hoa như vào đầu thế kỷ thứ 13. Những quốc gia gọi là “văn minh phương Tây” nhưng thực chất họ có vài trăm nghìn dân sẽ không có bất cứ một sức kháng cự nào khi quốc gia họ lâm vào cảnh chiến tranh(xin xem lại các bài trước của Vân Anh). Họ sẽ bị tiêu diệt trước khi các quốc gia như Việt Nam, Lào, Cam Bốt hay Miến Điện bị “tiêu hóa” hay bị biến mất trong bước tiến “Đại Trung Hoa”. Các sắc dân Á Châu họ đã có quá nhiều kinh nghiệm với sự cai trị của người Trung Hoa, họ có thể tồn tại trong vài trăm năm tới trước khi biến mất trong dòng thác người Hán tộc, cho dù Trung Hoa có “cai trị” họ đi chăng nữa. Điều này lịch sử đã chứng minh như vậy. Sau cuộc đổi đời này (nghĩa là sau cuộc chiến tranh thế giới kỳ 3 này, thì địa hình của Âu Châu, Á Châu và Úc Châu sẽ hoàn toàn thay đổi). Đây cũng là câu trả lời rõ nhất cho các vị lãnh các quốc gia phương Tây đã nhiều thập niên qua họ “ngủ yên” trong kinh tế, lợi nhuận để hưởng thụ một các thiếu công bằng và mặc cho các dân tộc nhỏ bên Á Châu bị bóc lột, đè nén, đàn áp, mất mát, chết chóc trước sự làm ngơ của các quốc gia đại diện cho “nhân quyền, tự do, bình đẳng” phương Tây. Ngày nay “hiểm họa Trung Cộng” không biết có làm cho Mỹ và Âu Châu tỉnh giấc hay họ vẫn tiếp tục “ngủ yên” vì “Quyền và Lợi”. Quyền lợi gia đình và cá nhân sẽ không bao giờ đến nếu quốc gia của mình đã bị người khác chiếm lấy. Hơn bất cứ dân tộc nào trên thế giới, người Việt Nam chúng tôi đã có rất nhiều kinh nghiệm với đế quốc Trung Hoa phương Bắc trong hàng nghìn năm qua.
Chính sách xâm lăng và xâm thực của Trung Cộng đã và đang thực hiện với các quốc gia nhỏ chung quanh Trung Cộng đang diễn ra từng tháng, từng ngày với cường độ càng tăng nhanh, chứ không phải “tầm ăn dâu” như các “chiến lược gia” mặc veston ngồi trong phòng gắn máy lạnh đã “hoạch định chính sách” để viết ra “policies”. “Lũng đoạn chính trị”, “đánh phá kinh tế”, “xóa bỏ văn hóa”, “lấn chiếm lãnh thổ, lãnh hải” của các quốc gia chung quanh. Một khi chủ quyền của quốc gia mình đã lọt vào tay Trung Cộng thì việc “đòi lại” cũng giống như “nước đổ đầu vịt”, và trên thực tế thì không bao giờ có chuyện “đòi lại”. Nội Mông, Tân Cương, Tây Tạng, Mãn Châu (Mãn Châu dân tộc Nữ Chân ngày xưa) đã làm rõ câu trả lời này.
Như đã nói ở trên là: “Trung Cộng lấy Nam Á Châu và Úc Châu không có gì khó” (theo cách nhìn của Vân Anh). Sau Á và Úc Châu thì chắc chắn Âu Châu, Nga sẽ rơi vào bàn tay Trung Cộng, “Hán Hóa Địa Cầu” là điều Trung Cộng có thể làm được với 1,5 tỷ dân số trong lục địa Trung Hoa. Và “đạo quân thứ năm” với hơn 300 triệu người như hiện nay đã nằm khắp nơi trên thế giới. Các nước Á Châu như: Việt Nam, Lào, Campuchia, Miến Điện, Nam Dương, Mã Lai Á, Phi Luật Tân, Thái Lan, Đại Hàn (Bắc và Nam Hàn), Nga, Mỹ, Úc Đại Lợi và các nước Châu Phi ..v.v.., thì người Trung Hoa hình như đã nắm nhiều chức vụ quan trọng trong guồng máy điều hành chính phủ, cũng như làm chủ nhiều công ty xuất nhập cảng ngay trên các nước bản xứ. Đáng kể nhất hiện nay là Úc thì “thiên triều Đại Hán” đã có thừa kế sách để giúp dân bản xứ Úc làm một cuộc “cách mạng” để tự “giải phóng” họ ra khỏi ách “thực dân da trắng!”.
Đọc giả nên tìm đọc lại bản tin vào tháng 4/2012 vừa qua, khi Liên Hiệp Quốc buộc Hoa Kỳ phải trả lại các vùng đất được gọi là “đất thiêng” của người da Đỏ cho người da Đỏ. Nếu Hoa Kỳ phải “thi hành” luật này, thì người Úc da trắng có phải thi hành hay không?. Nếu không thi hành thì chẳng lẽ hàng trăm quốc gia “tự xin” vào hội đồng Liên Hiệp Quốc chỉ để “party” chơi cho vui?!. Hơn nửa 22 triệu 15 nghìn dân với một “đảo Úc” mênh mông hơn 7,5 triệu cây số vuông, thì rất khó có thể kiểm soát, nếu thổ dân Úc “tự động đứng lên” đòi “nhân quyền”, theo tinh thần bản hiến chương của Liên Hiệp Quốc!. Một lúc nào đó không xa các nhà “phân tích chiến lược” như giáo sư Carl Thayer (Carl Thayer - Professor of Politics at University of New South Wales) sẽ bừng tỉnh khi thấy các thổ dân Úc được trang bị AK50 và súng cối “Stinger FIM 92” loại mới nhất, họ nổi dậy và tấn công chính phủ Canberra, hoặc giả “thổ dân” của Úc hoàn toàn nói tiếng “quan thoại”. Và với hệ thống TV, điện thoại, điện toán như bây giờ, nếu có muốn loại bỏ hay thanh toán hàng loạt các “thổ dân” loại này cũng không phải là điều dễ làm. Thiết nghĩ lúc đó Bắc Kinh và Hà Nội cũng có thừa “pháp lý” để nói rằng: {“thổ dân Úc cũng chính là con cháu của ... “Bác Hồ” và “Bác Mao”} không chừng.
Người Trung Hoa thì cho dù đang ở đâu họ cũng “hãnh diện” là người của “thiên triều” Trung Cộng, nên họ thường hay “có tiếng nói” và dĩ nhiên họ phải làm việc cho “thiên triều” Trung Cộng thì cũng không có gì là lạ. Đã là người dân của “thiên triều”, thì dĩ nhiên Singapore hay Đài Loan cũng chỉ là cái tên. Dân của “thiên triều” thì dĩ nhiên họ sẽ giúp cho mẫu quốc của họ để hoàn thành giấc mộng thống nhất thế giới dưới cái tên “Đại Trung Quốc” là chuyện phải làm. Từ xa xưa cho đến nay; chưa có một quốc gia nào thành công với ước mộng thống nhất thế giới cả. Có lẽ ngày nay chỉ có Trung Hoa dưới sự lãnh đạo của các đảng viên Cộng sản “vĩ đại”, thì họ mới có đủ nhân lực, tài lực và vật lực để thực hiện cái mộng “Đại Trung Quốc” này chăng?.
Trở lại vấn đề của các quốc gia Á Châu hiện nay như: Trung Hoa, Việt Nam, Lào, Campuchea, Miến và Bắc Hàn sẽ phải “chuyển; biến” mà không có sự chọn lựa nào khác!. Phải có “chuyển; biến” trước khi chiến tranh có thể bùng nổ để giải quyết các khủng hoảng tồn động trong nhiều thập niên qua mà không có một biện pháp ngoại giao nào có thể giải quyết những bế tắc này. Nói một cách rõ ràng hơn là: Á Châu phải có “chiến tranh” để hóa giải sự đe dọa (Âu Châu và Úc cũng bị đe dọa) triền miên từ nước Trung Hoa từ nhiều thế kỷ qua. Sự thay đổi nói trên cũng để thay đổi tận gốc rễ của vấn đề và nhu cầu này phải được thực hiện để tìm ra một “lộ trình mới” cho các nước Á Châu nói riêng và thế giới nói chung. Đúng ra thì “lộ trình mới” này đã được hoạch định trong nhiều năm qua (nhưng vì nhiều lý do nên chưa tiện thực hiện) và nay vấn đề là: làm thế nào để đi đúng vào “Xuất Lộ Mới” này cho kịp thời gian tính thế thôi.
Toàn dân Việt Nam trong nước cũng như hải ngoại phải nhìn cho thật kỹ để thấy cánh cửa lịch sử chỉ mở ra trong một thời gian ngắn, và chúng ta phải nắm lấy cơ hội hiếm hoi này trước khi nó vuột mất. Những người Việt Nam hiện đang cầm quyền phải biết “noi gương tiền nhân” quay trở lại “dựng cờ đại nghĩa”, để thẳng thắn đứng về phía chính nghĩa dân tộc và mạnh dạn chống lại sự ràng buộc của Trung Cộng trong nhiều năm qua. Bước tiến này phải quyết định thực hiện “gọn, nhanh và nảy lửa”, phải bất ngờ nhanh chóng “vô hiệu hóa” các thành phần “tình báo và gián điệp” của Bắc phương. Những tên này đã và đang lặng lẽ nằm trong bóng tối giám sát các thành phần người Việt Nam trong các cơ quan hay guồng máy điều hành nhân sự của người Việt Nam. Nói một cách khác là; phải khai trừ nhóm cán bộ tình báo Trung Cộng đội lốt người Việt, ẩn trong số cán bộ đảng viên cao cấp đang điều hành quốc gia Việt Nam. Tất cả các việc làm ở trên phải “triệt để” thi hành cho đến khi đất nước chuyển sang một cơ chế mới, phải tuyệt đối duy trì quân đội và ngành an ninh, vì không thể để cho xã hội rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Để bảo vệ nội lực của đất nước cần phải có một pháp lệnh không truy xét quá khứ của tất cả đảng viên, cán bộ, công nhân viên anh ninh và quân nhân bộ đội Cộng sản các cấp. Lệnh phải được thì hành đúng như cam kết. Chính sách Đại Đoàn Kết Dân Tộc phải thực hiện ngay cấp thời và phải được công bố rộng rãi trên toàn quốc trong vài giờ.
tập đoàn đảng việt gian cs bán nước, hại dân
Chúng ta nên hiểu rõ nếu có một sự xáo trộn nào đó; nhất là trong tình trạng lực lượng quân sự và an ninh không còn nguyên vẹn, thì đây là một cơ hội hiếm có để Trung Cộng có thể ồ ạt xua bọn dân quân sang chiếm đóng Việt Nam và tiếp theo đó chắc chắn sẽ có những cuộc chạm súng đẫm máu có thể xảy ra. Đất nước Việt Nam phải có một sự chuyển hóa tận gốc rễ đưa đến một cơ chế điều hành đất nước nhân bản hơn, nhân chủ hơn và nhân tính hơn cho toàn dân. Trong tình huống này các chính đảng đang hoạt động trong và ngoài nước cũng phải tự kềm chế tham vọng chính trị của mình, không được lợi dụng tình hình xáo trộn để làm thành những biến động đưa đến cảnh “ân đền oán trả”. Điều mà mọi con dân Việt trong nhiều năm đấu tranh là: “mong muốn một giải pháp tốt đẹp cho đất nước, chứ không phải cho tham vọng của mỗi cá nhân hoặc giả chỉ cho riêng đảng phái của mình, và quan trọng là không phải để khôi phục lại bất cứ một thể chế hay chế độ nào một khi lịch sử đã sang trang. Tất cả những tác lực nào dẫn đến xáo trộn gây đổ máu hay đi ngược lại quyền lợi tối thượng của tổ quốc, của dân tộc đều phải bị kết tội nặng nề”.
Như vậy tất cả chúng ta đều hiểu rõ thực tế khái niệm về hiện tình chính trị của đất nước để cho đại đa số người dân trong nước cũng như hải ngoại đều hiểu rằng: chúng ta phải giải quyết tận gốc rễ vấn đề Việt Nam bằng một “Xuất Lộ Mới” với “Phương châm, Phương thức và Phương pháp”; và phải áp dụng một cách “Toàn diện, Triệt để và Hướng thượng”. “Xuất Lộ Mới” với 2 tầng là: “Phá và Xây” để “phục hưng; phục hoạt” đất nước. “Phá” là phá bỏ những cái thối nát, ươn hèn, phá bỏ những âm mưu, dã tâm, phá bỏ những ganh tị nhỏ nhen ..v.v... để “Xây” dựng lại cuộc đời mới, xây hạnh phúc, niềm mơ, xây nhân phẩm, luân thường, xây một xã hợi mới, xây một văn minh mới, xây một thời đại mới cho dân tộc Việt Nam đã bao nhiêu năm tan nát vì “đảng” trị.
“Cơ Chế Mới” và “Xuất Lộ Mới” sẽ làm cho xã hội Việt Nam phải được “Chuyển” động rất mạnh, có như vậy thì “cơ chế cũ” của tập đoàn Cộng sản phải “Biến” mất. Những cái rời rã, thối nát phải theo khói mờ tan đi. Tan; như tan đi nỗi cơ hàn đau khổ của gần 90 triệu người dân Việt Nam đã bao năm tủi nhục đau xót, giòng sống dân tộc phải được “phục hưng và phục hoạt”. Cách Mạng “Phá” và “Xây” phải được đi đôi với nhau. Nếu không thì cuộc cách mạng để “phục hưng và phục hoạt” dân tộc cũng chỉ là vô nghĩa. Tình hình thế giới đã “biến động” từng giờ, thì tình hình Việt Nam và Trung Hoa phải được “Chuyển” để “Biến” (“biến” mất trong lòng dân tộc) mà không có sự chọn lựa nào khác !
Những kẻ đã gây ra quá nhiều tang thương, tan nát, tội lỗi lầm than cho nhân dân Việt Nam, cho đất nước Việt Nam. Họ sẽ phải hối hận tội lỗi của họ đã làm trong nhiều thập niên qua với dân với nước, phải thống hối, vì đau khổ nào rồi cũng đi qua. Đất nước Việt Nam chúng ta phải được hồi sinh sau một thời gian dài không có “Thời; Thế; Cơ” để đi vào “Xuất Lộ Mới”. Và một điều “bất di; bất dịch” cho tất cả chúng ta nên nhớ là: {“Hoa Kỳ cần đồng minh Việt Nam chứ Hoa Kỳ không bao giờ cần “đồng minh” Cộng Sản”}. Nhất là các đảng viên Cộng sản hiện nay phải nhớ điều này. Đây có lẽ cũng là một bài học mà hơn 60 năm qua tập đoàn Cộng sản Việt Nam mới có thể học được “mưu lược” cũng như “bài học” ở người “Ango Saxon” da trắng. Nhất là khi đọc những dòng chữ này thì có lẽ Hà Nội sẽ không còn “vênh váo” để ngồi ảo tưởng rằng họ sẽ thực hiện được“tiến trình đồng minh vĩnh viễn với Hoa Kỳ” nửa phải không !.
Để kết thúc bài viết này Vân Anh cũng như hàng chục triệu người dân Việt Trong nước cũng như hải ngoại hiện nay muốn “cảnh tỉnh” các quốc gia Tây phương rằng: “người Á Châu chúng tôi không thể và không bao giờ chống Trung Cộng dùm cho các quốc gia “văn minh phương Tây”, các bạn nên nhớ rõ điều này. Dùng chiêu bài “nhân quyền” để khơi dậy ý tưởng chống Cộng sản là điều không nên. Vì cùng lúc với “nhân quyền” thì họ lại “chia quyền” và “chia lợi”. Đó là lý do để giải thích tại sao đã 37 năm qua cho dù tập đoàn Cộng sản chúng tham lam, tham nhũng và bóc lột người dân Việt đến tận xương. Nhưng chúng vẫn được các quốc gia “văn minh phương Tây” vỗ tay tán thưởng, chúng vẫn thản nhiên ngồi trên cương vị “cầm quyền” và toàn quyền bán xương máu cũng như lãnh thổ hải đảo của đất nước Việt Nam mà ông cha người Việt đã nhiều đời đem xương và máu ra để gìn giữ. Những chiêu bài nói trên không ai có thể chấp nhận được khi họ đã hiểu ra sự thật, và một khi họ đã hiểu rõ “kế sách lưỡng lợi” này của các “hoàng tử”; “công chúa” Tây phương. Thì chính chúng ta những nạn nhân (người Á Châu nói chung) phải tự động đứng lên để đòi lại những gì anh; cha mình đã mất. Món nợ vật chất lẫn tinh thần này họ có thể đòi lại qua nhiều đời (cứ nhìn luật của Liên Hiệp Quốc phán quyết về người Da Đỏ ở trên thì rõ), và không ai có thể lừa dối mãi được.
Nếu phải đặt lại câu hỏi thì hàng trăm năm qua Tây phương đã làm gì để “cứu giúp” cho các quốc gia họ cho là “kém văn minh?”. Á Châu và Phi Châu đã là những nạn nhân của sự bóc lột bằng nhiều cách trãi qua hàng trăm năm. Thời Cai Trị để bóc lột của Đế Quốc Thực Dân thiết nghĩ đã qua rồi. Nhưng nay lại cũng “chiêu bài” đó; họ lại đứng từ xa để tiếp tục “bóc lột” nửa chăng!. “Ai là những người kỳ ưu thiện ý?”. Chúng ta cần phải nói ra, “viết ra” để “cảnh tỉnh” những người lắm quyền, nhiều lực nhưng họ đang còn “mê ngủ”. “Nên phải viết, phải trăm nghìn kẻ viết. Những tội tày đình, được bưng bít tinh vi”. “Cộng Sản” hay “Dân Chủ” cũng chỉ là sản phẩm của các tập đoàn tư bản phương Tây mà thôi. Nếu chúng ta hiểu biết, thì trên thế giới này từ mùa Thu năm 1917 cho đến nay không bao giờ và chưa bao giờ có cái gọi là “chủ nghĩa cộng sản” (không viết hoa). Có chăng; cũng chỉ là các “tập đoàn tài phiệt, tư bản” Tây phương họ biết lợi dụng và “đánh lừa ngôn ngữ” để hưởng lợi thế thôi. Còn chúng ta?! chúng ta thì lại quá “Thật Thà” để nhìn thấy. {Chúng ta .... “Hãy hối hận, hãy luôn đề phòng và cảnh tỉnh cả mình và mọi người để đi tìm nhân nghĩa và đạo đức. “Dân Chủ”; “Vương Đạo” nếu chỉ nắm được cái vỏ của nó, cái bóng của nó trên bao nhiêu ngôn từ hoa mỹ, anh hùng vinh quang của “dân chủ”; “vương đạo” mà mất thực thể, thì trên hành động và nhất là Lập Ngôn của các người Tây phương sẽ chỉ là của “độc”; “sâu”; “cay” cho loài người mà thôi”}.
Post a Comment