Bịa đặt tư tưởng, đạo đức là trò buôn xác chết Hồ Chí Minh của CSVN
Le Nguyen (Danlambao) - Mặc dù Hồ Chí Minh là tên tay sai dễ sai bảo của quốc tế cộng sản nhưng không vì thế mà Hồ được trọng dụng, hắn vẫn bị Staline khinh thường ra mặt và đánh giá Hồ là một tên cộng sản dốt nát, rừng rú. Với bản chất rừng rú, dễ sai bảo nên Hồ Chí Minh đã gieo rắc biết bao nhiêu tang tóc, khổ đau cho đất nước, dân tộc Việt Nam và di họa Hồ vẫn còn tồn tại, tác động gây ngộ nhận lên mọi mặt đời sống người dân Việt Nam đến tận ngày hôm.
Thời nay với công cụ truyền thông hiện đại đã giúp cho người dân tiếp cận thông tin nhận ra đằng sau bộ mặt Hồ Chí Minh được tuyên giáo tô vẽ thành “thần thánh”, được loa đài ra rả ca tụng suốt đời “vì dân vì nước”. Nhưng đích thực, Hồ là một tên cộng sản quốc tế hoạt đầu gian manh, độc ác ngông cuồng sẵn sàng bán rẻ đồng bào, đồng loại, đồng chí để hoàn thành nhiệm vụ do cộng sản quốc tế giao phó.
Sự ngông cuồng của tên Hồ Chí Minh trong những ngày đầu về Trung Quốc hoạt động cho quốc tế cộng sản, là cấu kết với Lâm Đức Thụ bán cụ Phan Bội Châu cho thực dân pháp để lấy tiền thưởng, rồi cướp cơ sở cách mạng Tâm Tâm Xã của cụ Phan, biến thành tổ chức cộng sản cho mình. Song song với việc bán đứng cụ Phan là Hồ Chí Minh hợp tác với Lâm Đức Thụ chỉ điểm cho Pháp bắt các thanh niên Việt Nam tốt nghiệp trường võ bị Hoàng Phố, không chịu gia nhập tổ chức cộng sản do Hồ lập ra, khi vừa đặt chân đến đất mẹ Việt Nam để nhận tiền thưởng.
Sự thật lịch sử qua nhiều nguồn tài liệu và qua hồi ký “Một Cơn Gió Bụi” của Lệ Thần Trần Trọng Kim đã chỉ ra. Chính Hồ Chí Minh làm theo chỉ đạo của Nga -Tàu ngăn cản con đường độc lập, thống nhất trong hòa bình do Nhật, Pháp trao trả lại cho Việt Nam vào những năm cuối của thập niên 40s của thế kỷ trước. Tất cả các cuộc chiến tranh dai dẳng trên đất nước Việt Nam là do sự ngông cuồng, ngoan ngoãn làm tay sai cho quốc tế cộng sản của Hồ Chí Minh. Hắn cướp chính quyền, cướp công kháng chiến đem Việt Nam đặt vào quỷ đạo của quốc tế cộng sản và tổ chức cộng sản của Hồ đã tàn sát các lãnh đạo ưu tú của các tổ chức, đảng phái không cộng sản chống Pháp như Lý Đông A, Huỳnh Phú Sổ, Khái Hưng, Trương Tử Anh...
Tiếp theo sau việc cướp chính quyền, hô hào kháng chiến chống Pháp là Hồ Chí Minh theo lệnh Tàu, nhận chỉ thị Nga thực hiện cải cách ruộng đất với khẩu hiệu “trí phú địa hào đào tận gốc tróc tận rễ” đã cướp đi mạng sống hàng trăm ngàn người dân Việt Nam vô tội. Hắn cầm tù, quản thúc một bộ phận không nhỏ trí thức tinh hoa đã góp công không ít cho kháng chiến chống Pháp trong vụ án nhân văn giai phẩm như Thụy An, Nguyễn Hữu Đang, Trương Tửu, Đào Duy Anh, Trần Dần, Lê Đạt, Hoàng Cầm, Nguyễn Mạnh Tường, Trần Đức Thảo...
Tội ác do mê cuồng cộng sản của Hồ Chí Minh còn tiếp diễn qua việc phát động cả nước lao vào cuộc chiến đánh thuê cho Nga-Tàu xâm chiếm nhuộm đỏ Việt Nam Cộng Hòa và trong cuộc chiến xâm lăng miền nam dưới vỏ bọc “chống Mỹ cứu nước” Hồ Chí Minh đã nướng hàng triệu thanh niên miền bắc cho tham vọng tay sai cộng sản quốc tế và Hồ đã được thế giới gắn cho “danh hiệu” là một trong mười ba tên đồ tể của thế kỷ 20...
Những vụ việc vừa nói đến chỉ là một phần tội ác do bản chất tay sai ngông cuồng của Hồ gây ra cho dân tộc, đất nước Việt Nam. Nói đến tội ác, nói đến sự ngông cuồng của Hồ Chí Minh, không biết phải viết đến bao nhiêu trang, bao nhiêu quyển mới kể hết tội ác của Hồ Chí Minh. Nói đến tội ác trời không dung đất không tha của Hồ, thật ra nếu không có sự tiếp tay của những tên cháu ngoan ngu Hồ, các tên đảng viên cộng sản thừa hành mù quáng, cuồng tín, dốt nát, du thủ du thực thì Hồ Chí Minh dù có ba đầu sáu tay, mười hai con mắt cũng không thể thực hiện được.
Tội ác hữu hình do ngông cuồng làm tay sai cho cộng sản quốc tế của Hồ Chí Minh là “...giết người yêu nước không cộng sản... giết gần hai chục vạn người trong cải cách ruộng đất... cầm tù văn nghệ sĩ, trí thức tinh hoa trong nhân văn giai phẩm... nướng hàng triệu thanh niên vào cuộc chiến tranh xâm lăng Việt Nam cộng hòa và hô hào đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng cho Nga Tàu...”
Tội ác hữu hình do Hồ Chí Minh gây ra đã thấy ghê sợ nhưng tội ác vô hình do tư tưởng quái đản, thú vật của Hồ Chí Minh làm ra còn kinh khủng hơn nhiều. Nó đã được văn nô, bồi bút, báo nô tay sai của tuyên giáo trung ương đảng cộng sản thu gom làm thành tài liệu được gọi là tư tưởng, đạo đức Hồ Chí Minh phát tán cho các đảng viên, các cháu ngoan ngu Hồ học tập, làm theo.
Gian manh cụ thể là Hồ Chí Minh nhập vai nhà văn Trần Lực bịa chuyện, tố điêu, tưởng tượng tội ác rùng rợn của thực dân Pháp trong truyện ngắn Giấc Ngủ Mười Năm có đoạn viết như sau:
“...Người ta nói dân ở gần mặt trận ai cũng hăng. Có gì lạ đâu. Tây nó ác quá. Chúng bắt được đàn bà con gái, thì 7 tuổi đến 70 nó chẳng từ ai. Năm bảy thằng tranh nhau hiếp. Hiếp không chết, thì nó chặt đầu, móc mắt, mổ bụng, rạch trôn. Có khi chúng bắt con trai hiếp mẹ, cha hiếp con gái, cho chúng nó coi và cười. Không nghe thì chúng giết cả nhà.
Có khi bắt được đàn bà có thai, chúng nó trói lại như trói lợn, rồi đánh đố với nhau. Thằng thì đoán chửa con trai. Thằng thì đoán chửa con gái. Rồi chúng nó mổ bụng người đàn bà chửa, móc đứa con trong bụng ra coi. Thằng nào đoán trúng thì được tiền hoặc thuốc lá.
Có khi chúng nó bắt đàn bà, trói chân, trói tay lại, lột truồng hết áo quần rồi cho chó con bú cụt cả đầu vú. Người đàn bà vô phúc van khóc chừng nào, thì Tây reo cười chừng ấy.
Bắt được người già và thanh niên, chúng nó chọc tiết, chôn sống, chặt đầu, phanh thây, hoặc treo thòng lòng trên cành cây, chất củi thui. Có khi chúng nó bắt ăn thuốc viên, nói là thuốc chữa bệnh. Nuốt xong chừng mấy phút đồng hồ thì trợn mắt lăn ra chết, cả mình mẩy tím bầm.
Trẻ con thì chúng nó bắt bỏ trong chum, nấu nước sôi giội vào. Hoặc trói 2, 3 em lại một bó, quấn rơm và giẻ chung quanh, rồi chúng nó tưới dầu xăng đốt...”
Qua đoạn văn trên chỉ ra thú tính trong tư tưởng Hồ Chí Minh là không thể chối cãi và đó cũng không phải là điều duy nhất đáng ghê tởm của Hồ Chí Minh. Đáng thất vọng, ghê tởm hơn nữa là lời kết nhằm thể hiện nhân cách có vấn đề trong đoạn kết của truyện Giấc Ngủ Mười Năm, Hồ đã tự đánh bóng mình trơ tráo như sau:
“Ba hôm sau, tôi ra về. Về đến nhà, không khỏi tủi tủi mừng mừng, tình xưa cảnh mới. Việc đầu tiên tôi làm là viết một bức thư giao cho Đào dâng lên Cụ Hồ để cảm ơn Người và chúc Người mạnh khoẻ. Việc thứ hai là cầm bút ghi lại những điều trên đây: Trong mười năm bấy nhiêu tình, Nước mình mình cứu, dân mình mình yêu.”
Thật ra bịa chuyện, tố điêu tội ác thực dân Pháp trong tiểu phẩm Giấc ngủ Mười Năm chỉ là chuyện nhỏ so với bài Địa Chủ Ác Ghê của Hồ Chí Minh với bút danh C.B vu khống, tố điêu bà Cát Hanh Long, Nguyễn Thị Năm gia đình có công với cách mạng, kháng chiến chống pháp trong thời cải cách ruộng đất ở miền bắc có đoạn như sau:
“...Trời rét, chúng bắt nông dân cởi trần, rồi dội nước lạnh vào người. Hoặc bắt đội thùng nước lạnh có lỗ thủng, nước rỏ từng giọt vào đầu, vào vai, đau buốt tận óc tận ruột.
- Chúng trói chặt nông dân, treo lên xà nhà, kéo lên kéo xuống.
- Chúng đóng gióng trâu vào mồm nông dân, làm cho gẫy răng hộc máu. Bơm nước vào bụng, rồi giẫm lên bụng cho hộc nước ra.
- Chúng đổ nước cà, nước mắm vào mũi nông dân, làm cho nôn sặc lên.
- Chúng lấy nến đốt vào mình nông dân, làm cho cháy da bỏng thịt.
- Đó là chưa kể tội phản cách mạng của chúng. Trước kia mẹ con chúng đã thông đồng với Pháp và Nhật để bắt bớ cán bộ. Sau Cách mạng tháng Tám, chúng đã thông đồng với giặc Pháp và Việt gian bù nhìn để phá hoại kháng chiến...”
Chuyện nhà văn Trần Lực cho nhân vật chánh trong truyện Giấc Ngủ Mười Năm trao thơ cho nhân vật Đào “dâng lên” cụ Hồ để cám ơn người và chúc người mạnh khỏe, chỉ là chuyện cực nhỏ so với tư tưởng quái đản mất nhân cách của Hồ Chí Minh giả dạng Trần Dân Tiên thể hiện trong tập truyện “Những Mẫu Chuyện Về Cuộc Đời Hoạt Động Của Hồ Chủ Tịch”. Có nhiều đoạn Hồ tự tâng bốc, khen mình hết lời như sau:
“...Ngày hôm đó, lần đầu tiên thủ đô Hà Nội được tận mắt thấy người con yêu quý nhất của dân tộc Việt Nam... nhân dân nhận thấy Hồ chủ tịch giản dị, thân mật như người cha hiền về với đám con... quần chúng cảm thấy sâu sắc lòng yêu thương của một người cha...
Chủ tịch không bao giờ nghĩ đến mình. Người chỉ nghĩ đến người khác, nghĩ đến nhân dân. Hồ chủ tịch được nhân dân yêu mến là do tính cương trực và lòng trong sạch của người... Thái độ của người ngay thẳng... nhờ bác Hồ mà những người lao động trong nhà máy và trên đồng ruộng tăng năng suất... Đối với nhi đồng, tên bác Hồ như một người mẹ hiền. chỉ nhắc đến tên bác là các em trở nên ngoan ngoãn... nhân dân gọi chủ tịch là cha già của dân tộc...”
Không những thế, để diễn hoàn hảo, để đóng tròn vai tự mình khen mình, tự vẽ ra hình ảnh mình là “thánh”, là “Cha Già Dân Tộc” nhằm lừa gạt nhân dân Việt Nam, Hồ Chí Minh kết thúc tập truyện “Những Mẫu Chuyện Về Đời Hoạt Động Của Hồ Chủ Tịch” do Hồ nhập vai Trần Dân Tiên diễn, nâng bi mình như sau:
“...Chúng tôi không có tham vọng viết một quyển tiểu sử của Hồ Chủ Tịch. Chúng tôi chỉ mong quyển truyện này giúp đồng bào biết vài mẩu chuyện của vị lãnh tụ đã xây dựng nên nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Thân thế của Hồ Chủ Tịch gắn liền với sự nghiệp cách mạng Việt Nam và sự hoạt động của các chiến sĩ và của quần chúng. Địa bàn hoạt động của Hồ Chủ Tịch bao la, trong nước có, ngoài nước có. Thường lại phải hoạt động bí mật, khi ẩn, khi hiện rất khó theo dõi mà Hồ Chủ Tịch thì ít khi muốn nói về mình. Chúng tôi phải công phu bắt mối người này sang người khác. Chúng tôi phải dựa vào một số các đồng chí thường được gần gũi Hồ Chủ Tịch. Các đồng chí này thỉnh thoảng, tình cờ trong những giờ nghỉ ngơi sau công tác hay trong những lúc đi đường được nghe Hồ Chủ Tịch kể cho ít mẩu chuyện trong đời hoạt động của Người...”
Tội ác của Hồ Chí Minh quá kinh khủng, quá ghê sợ, dù đảng cộng sản Việt Nam có cả hệ thống loa đài hùng hậu vào cuộc bưng bít vẫn không thể che giấu cho tội ác của Hồ Chí Minh được. Tội ác hữu hình của Hồ Chí Minh đã thuộc về quá khứ không thể sửa đổi và lịch sử sẽ phán xét hắn. Tội ác vô hình của Hồ Chí Minh, phát sinh từ tư tưởng quái đản bịa chuyện, tố điêu do thú tính của Hồ tạo ra đã nhiễm vào máu xương tim óc của các tên cộng sản mù đảng, đám cháu ngoan ngu hồ mê muội và chính bọn mê cuồng, ngu muội này đã tích cực tiếp tay cho bọn buôn dân bán nước, tàn dân hại nước của băng cướp Ba Đình dìm đất nước, dân tộc Việt Nam dưới đáy đói nghèo, lạc hậu, chậm tiến.
Cũng chính đám mù đảng, cuồng Hồ đã hư cấu, bịa chuyện sáng chế ra hào quang, huyền thoại giả tạo cho Hồ, cho đảng cộng sản Việt Nam lừa gạt người dân hơn ¾ thế kỷ qua. Hiện nay bầy đàn nhốn nháo không não này, sẵn sàng lao vào chửi bới bất cứ ai, chỉ ra sự thật Hồ Chí Minh như Hồ Chí Minh vốn có. Nghĩa là chúng chửi bới bất cứ ai chỉ ra tư tưởng, đạo đức không có gì của Hồ Chí Minh... Chính xác là tư tưởng, đạo đức Hồ Chí Minh, nó tầm thường hơn những con người tầm thường khác nhưng bọn mù đảng, cuồng Hồ vẫn mù quáng tiếp tay cho đám lãnh đạo đương quyền ca ngợi tư tưởng, đạo đức Hồ nhằm tiếp tục bịp bợm nhân dân Việt Nam. Nói theo ngôn ngữ của Nguyễn Phú Trọng là đám cuồng tín mù đảng, ngu Hồ vẫn xông lên tuyến đầu để bảo vệ đám lãnh đạo đương quyền, suy thoái đạo đức lối sống, buôn bán xác chết của Hồ, củng cố quyền lực, quyền lợi cướp được của nhân dân Việt Nam.
17/11/2017
Post a Comment