Di chúc của Cu Tèo
Độc lập mất- Tự do thiếu - Hạnh phúc tiêu
Công cuộc Diệt Cộng, Cứu Nước của nhân dân ta dù phải trải qua gian khổ, chịu nhiều hy sinh hơn nữa, song nhất định ngày thắng lợi chẳng còn bao xa.
Đó là điều chắc chắn.
Tôi đã từng có ý định không cần gì phải làm di chúc di chiếc gì trong lúc mình còn phây phây độ tuổi thằng cu như vầy, nhưng vì tình hình sinh tử lúc này coi bộ khó mà lường được, thấy tính mạng Cu “có khả năng” không có gì bảo đảm.
Xem kìa: chú Nguyễn Bá Thanh còn khỏe re con bò kéo xe, hùng hục như trâu, bỗng đâu đùng một cái, phải chở sang Mỹ cho bọn "đế quốc con đỉa hai vòi" nó hút máu; hút sạch máu rồi về lại Việt Nam, mới hôm trước “Tau khỏe, có chi mô”, hôm sau đã bị đẩy vô nhà quàn.
Xem kìa: chú Trịnh Xuân Thanh, đang thoải mái thở không khí trong lành nơi Công viên Tiergarten giữa Thủ đô Berlin bên Đức, đột nhiên bị Hít Animô (Head Animal = đầu thú) để nay thành thân tàn ma dại, chết dở sống giở.
Xem kìa: các chú Phạm Duy Cường, Bí thư Tỉnh ủy Yên Bái, Ngô Ngọc Tuấn, Chủ tịch HĐND kiêm Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy đang ngồi làm việc chỗ kín cổng cao tường, bên ngoài an ninh canh gác cẩn mật, thế mà khi không bị thế lực thù địt bắn chết tươi tại chỗ, và ngay sau đó chú Đỗ Cường Minh, Chi cục trưởng Kiểm lâm tỉnh Yên Bái là người hàng xóm của chú Cường cũng bị “tự sát” tại chỗ...
Và xem kìa: biết bao chú thím khác nữa đang công khai hoặc âm thầm thịt nhau... hơi đâu kể ra cho hết.
Ông Đỗ Phủ là người làm thơ rất nổi tiếng ở Tung Cuốc đời Nhà Đường có câu rằng “Nhân sinh thất thập cổ lai hy”, nghĩa là “Người thọ 70, xưa nay hiếm”, nhưng nên nhớ, hiếm là vì ở đó thời đó y tế còn sơ khai, thực phẩm chưa có bánh mì kẹp thịt Mạc Đa-nồ, chưa có Gà rán Ken-tợc-ky (McDonald’s, Kenturky Fried Chicken), thức uống chưa có Pẹp Xi, Cô ca Cô la, Pẹp Xi (Pepsi, Coca Cola)... chứ không phải do bị ngỏm sớm vì các đồng chí giết nhau, như thời nhà đảng hiện đại.
Năm nay, như đã nêu trên, tôi mới độ tuổi thằng Cu, cái Hĩm, sức khỏe đang cương cường, giá như ở nước người ta, nếu không có gì bất trắc thì ít ra cũng thọ bằng ông Đỗ Phủ, thế mà nay cũng bày đặt bắt chước bác Hồ làm di chúc, là vì lý do không biết sống chết lúc nào: đồng đảng đồng chí với nhau mà chúng còn đấm đá nhau chí chóe, giết hại nhau dễ dàng như bọn trẻ chăn trâu giết ngóe, huống chi là những kẻ ngoài “luồng”, lại có tiếng là hay chọc phá tổ bìm bịp; chẳng biết lúc nào bị côn an “mời” đến đồn “làm việc” rồi nổi hứng lên cơn tự tử tại trận, khiến dân tình oán hận các chú côn an, gây ảnh hưởng tai hại, trái oan cho đảng ta.
Vì vậy, tôi để sẵn mấy lời này, rất đơn giản, không cần gì phải tốn công như "nhà doanh nhân thế giới", tẩy xóa toèm loem, sửa chữa lung tung, bôi dọc xóa ngang, đỏ loe đỏ loét (1), “như có bác Hồ trong năm năm viết di chúc”, phòng khi tôi bỗng dưng buông chổi, bà con khỏi cảm thấy đột ngột, lại có khi đâm nghĩ bậy Cu này đã bị ăn phải bã Hờ Hờ Gờ Gờ gì đó của con cò đỏ Hữu Thỉnh vừa bị bác Lính Nhảy dù-viết văn Phan Nhật Nam đạp “bốt đờ xô” vào mặt một cú tá hỏa làm tụt lưỡi... Hữu Thỉnh “đi xin” mà lại phải nín thinh bấy nay, thì oan cho Tèo này quá xá cỡ thợ mộc thợ hồ.
Trước hết nói về đảng CSVN: Dốt nát như Cu Tèo này mà còn biết, thì bà con ai lại không biết: đảng CSVN bây giờ đã biến thành một đảng Mafia chính hiệu, như lời Giáo sư Tương Lai, một đảng viên thâm niên cố đế với trên 50 tuổi đảng mới đây tuyên bố bỏ “đảng của Nguyễn Phú Trọng”.
Ngày nào cái “đảng của Nguyễn Phú Trọng” còn độc quyền lãnh đạo đất nước, thì ngày đó đất nước Việt Nam này còn khốn nạn và ngày càng khốn nạn hơn. Đã là công dân của một nước thì không thể đứng đó mà nhìn mãi đất nước mình bị khốn nạn chỉ vì một băng thiểu số lộng hành, nên chẳng riêng gì bậc sĩ phu, mà dân ngu như thằng cu, cái hĩm cũng đều phải có bổn phận ra tay “hốt liền, hốt hết”, “hốt sạch chúng đi” như bộ đội cụ Hồ năm xưa hát “giết sạch nó đi” trên đường đi Phỏng Hai Hòn Miền Nam.
Kế đến là nói về “bác Hồ”: Đừng tốn thì giờ mất công bàn tán, chứng minh kẻ đang nằm trong lăng Ba Đình kia là Hồ Nghệ hay Hồ Hẹ. Hồ Hẹ hay Hồ Nghệ không là vấn đề, vì Hồ Nghệ hay Hồ Hẹ thì cũng đều là Hồ Hại cả. Chính Hồ Hại mà quốc gia tan hoang, dân tộc điêu đứng, đạo đức băng hoại, truyền thống đảo điên, khiến cả hai anh hàng xóm Lèo, Miên từng một thời bị “ta” miệt thị bằng “thằng”, mà nay cũng “có khả năng” khinh thường Việt Nam.
Về cái gọi là “Hòa giải Hòa hợp Dân Tộc”: Bố khỉ cái bọn tuyên láo tuyên lếu. Dân tộc mình có gây gỗ đập đánh ly thân ly dị nhau, bất hòa nhau đâu bao giờ mà chúng nó phải đi gào hòa giải hòa hợp.
Có những đứa lại càng thối mồm hơn, rằng “cần phải hòa hợp hòa giải giữa người Việt trong nước với người Việt sống ở nước ngoài”! Trước khi “hữu thỉnh” như thế, thì đương sự phải tự hỏi suốt 40 năm qua, “người Việt trong nước” đã nhận được những gì từ “người Việt sống ở nước ngoài” gửi về, và hỏi hàng triệu “người Việt ở trong nước” xuất ngoại du lịch, thăm viếng thân nhân hay buôn bán v.v... đã được “người Việt sống ở nước ngoài” tiếp đón giúp đỡ thế nào; và cũng vậy, đối với các em sinh viên du học, “người Việt sống ở nước ngoài” đã giúp đỡ, hướng dẫn, đối đãi ra sao, mặc dù biết đó là con cháu cán bộ CS! Rồi mỗi năm khi Tết đến, hàng trăm ngàn “người Việt sống ở nước ngoài” lại về vui xuân với “người Việt ở trong nước”. Hay đó chỉ là những người ma, những người nước lạ đến từ hành tinh khác?
Hòa giải hòa hợp, cần có chăng là hòa giải hòa hợp giữa đảng CS đang cầm quyền với người dân Việt trong nước đang bị họ thống trị. Nhưng chỉ điều này thôi cũng cực khó mà làm được vì giữa họ, đồng chí với nhau mà họ hòa giải hòa hợp chẳng được, phải quay ra thanh toán nhau bằng đủ cách, thì làm sao mà có thể hòa giải hòa hợp với dân được... Đại khái nói về “Hòa giải Hòa hợp” chỉ uổng nước dãi phí công lao, thà để thì giờ rủ Cái Hĩm ra sông, tồng ngồng với nhau, cùng tắm.
Về Dư luận viên (DLV): Cũng đừng bỏ công chấp nhất gì với bọn này. Chỉ phí công vô ích, nếu không nói là chỉ làm bực thêm cửa mình cái hĩm, bức xúc đầu chim con cu. Chó sủa còn có lý của chó, nhờ chó vẫn có trí; còn DLV được lệnh gâu gâu là gâu gâu ỏm tỏi lên chứ có biết ất giáp chi đâu; chúng đã không có trí, thì bỏ công đánh thức chúng dậy cách mấy, chúng vẫn cứ li bì say sưa “độc tố” DLV; nói túm lại DLV toàn là bọn mất trí cả rồi. Ngươi ta có thể cải lão hoàn đồng, nhưng không ai có thể thức tỉnh đám người mất trí. Thế nên, thà xắn quần lên nói với đầu gối còn hơn nói với DLV. Bác Cả Lú đã nói “rõ ràng là như vậy, chứ còn gì nữa”.
Về nhạc Boléro: Cả nước VN bây giờ đang dậy lên khắp hang cùng ngõ hẻm, từ thành thị đến thôn quê, từ biệt thự quan tham ăn cướp của dân mà có, đến túp lều dân oan bị cưỡng chế, từ đình đám đến hội nghị liên hoan v.v... Nghe/hát Nhạc Boléro đang là cái một thời thượng... cổ của "tàn dư văn hóa đồi trụy của Mỹ Ngụy".
Khi người ta nhổ ra lồi lại liếm, như “bãi đờm” Boléro, thi đó là dấu hiệu suy tàn của chế độ CSVN (2). “Sông có thể cạn, núi có thể mòn, song chân lý ấy không bao giờ thay đổi”.
*
Cuộc Diệt Cộng, Cứu Nước có thể còn kéo dài thêm một thời gian nữa, nhưng nhân dân ta còn phải hy sinh không ít của cải lẫn tính mạng vì tự tử trong đồn côn an. Dù sao, chúng ta cũng phải quyết tâm đánh giặc Mafia CS đến thắng lợi hoàn toàn. Ta không ngại gì mà không bắt chước “nhà dzăng hóa thế giới”, làm thơ rằng:
Còn non còn nước còn người,
Diệt xong Giặc Cộng, đười ươi vui cười.
Chị em nữ giới nơi nơi
Đi nhai đứng ngậm ngồi cười: “bác” đâu?
Về việc riêng: Suốt đời tôi, tôi không dám tự nổ như bác Hồ Hại tự nổ mình là “hết lòng phục vụ tổ quốc, phục vụ cách mạng, phục vụ nhân dân”, tôi chỉ làm công việc của một người phu quét rác- rác Cộng sản Mafia. Tôi không có gì phải hối hận trong phạm vi nghề nghiệp không lương của mình; chỉ có điều áy náy là nhiều đêm vì “nghiệp chướng” mà quên “tơ vương” với Cái Hĩm đang một mình chèo queo quạnh quẽ đêm trường.
Sau khi tôi đã qua đời, chớ nên tổ chức phúng điếu linh đình, xây lăng xây liếc như lăng bác Hồ Hại, kẻo người “Bạn Vàng Bốn Tốt” lại ví chỗ mình nằm như cái nhà xí (3).
Cuối cùng, những điều di chúc trên đây, đối tượng chính mà tôi mong muốn gửi đến nhất, là các bạn thanh niên và nhi đồng là thành phần đang bị cái khăn quàng đỏ nó siết.
Tôi sẽ không bao giờ quên, dù khi đã ở bên kia thế giới, những người đã “khích lệ, động viên, đồng tình, sửa sai, góp ý” để nhờ đó mà tôi đã cầm chổi quét ngày một tương đối có kết quả hơn (Tôi tự oánh giá dựa trên mức độ gâu gâu của DLV”).
Làm tại Hà Nội,
Thủ đô của Phẩm giá Con Người bị mất giá nhất mọi thời đại.
Ngày 25 Tháng 9 Năm 2017
___________________________________
Chú thích:
Post a Comment