Mẹ Oai
Paulus Lê Sơn (Danlambao) - Người Mẹ thương con thể hiện bằng hành động cách mãnh liệt cũng chỉ là một sự diễn tả bề ngoài mà người ta có thể nhìn thấy hoặc cảm nhận được. Người Mẹ thương con cao sâu, rộng lớn thế nào lại chỉ có người mẹ và những đứa con mới thấu suốt tận đáy tâm can. Trong độ tuổi xế chiều, như lá vàng trên cây, không biết khe đưa vèo theo làn gió nhẹ trở về cát bụi bất cứ lúc nào, thế nhưng mẹ lại phải luôn sống trong tâm thế mỏi mòn chờ đợi con về, rồi tiếp tục mòn mỏi.
Mẹ Trần Thị Liễu, thân mẫu của tù nhân lương tâm Nguyễn Văn Oai, một người yêu nước mới bị nhà cầm quyền kết án lần thứ 2 với mức án 5 năm tù ngày 18.9.2017 vừa qua là một điển tích cho tình mẫu tử thời nay. Chúng tôi được gặp lại mẹ sau 4 năm tù giam. Tóc mẹ phơi sương nhiều lắm, mắt mẹ lõm sâu đục mờ đi, chân tay run run trong từng cử chỉ.
Kỷ niệm về mẹ Liễu với tôi không có nhiều, nhưng tôi cảm nhận được từng ánh mắt, từng cái cầm tay, từng lời nói và những giọt nước mắt khi mẹ gặp chúng tôi quây quần bên mẹ. Tháng 8 năm 2015, tôi và Oai ra tù cùng một đợt. Tôi đến thăm hay được gặp các thân nhân, các bà mẹ của anh em cùng bị tù đầy trong vụ án 14 thanh niên Công giáo và Tin lành, trong đó có mẹ Liễu và mẹ của anh Hồ Đức Hòa, mẹ của Oanh, của Duyệt, của Cương.
Tình cảm các mẹ dành cho tôi thật ấm áp, yêu thương. Các mẹ nhận ra ngay và ôm tôi vào lòng như những đứa con xa nhà lâu ngày trở về với gia đình. Mẹ Liễu rưng rưng giọt lệ, trong giọng nói nghẹn ngào, mẹ Liễu chia sẻ nỗi đau với tôi khi thân mẫu qua đời lúc tôi còn đang trong nơi tù ngục. Mẹ Liễu nói với tôi: “các con về được là bác mừng lắm, thương các con trong chốn tù ngục bác chỉ biết ngày đêm cầu nguyện, xin Thiên Chúa gìn giữ các con mọi ngày để chống chọi với ma quỷ”.
“Bác biết mẹ cháu qua đời không được gặp mặt cháu. Nhưng mẹ cháu được mọi người thương và cầu nguyện cho nhiều lắm. Tất cả hãy phó thác cho Chúa, cho Mẹ Maria, mẹ cháu không cô đơn đâu, mẹ cháu tự hào về cháu, cũng như bác tự hào về Oai”.
Lúc đó, tôi chỉ biết gục đầu trên vai gầy của Mẹ Liễu mà nức nở như đứa trẻ. “Chúng cháu là anh em, là con một Cha nhà một Chúa, bác là mẹ của Oai cũng là mẹ của cháu, giờ đây cháu chẳng còn mẹ, nên lại càng quý trọng biết bao tình yêu của bác dành cho những đứa con mới trở về sau những năm tháng tù đày”.
Nhớ lại lúc trong tù, mỗi lần thăm gặp gia đình, tôi thường hỏi Oai lần này ai đi thăm vậy, Oai nói có mẹ đến thăm nuôi, kể về những câu chuyện mà mẹ chuẩn bị từng gói thực phẩm, từng túi trái cây, lặn lội từ đêm khuya, lăn lóc trên xe để kịp đến thăm con cho đúng giờ. Oai nói trước đây mẹ Liễu cứ ngồi lên xe là say, thế mà từ ngày con trai bị cộng sản giam cầm, mẹ lại chống chọi và tỉnh táo để lên xe ô tô đi khắp đây đó thăm con.
Tôi nói với Oai “sức mạnh của tình mẫu tử có gì ngăn cản được”, hai đứa phá lên cười trong chốn tù ngục.
Tôi thấy tận mắt hình ảnh người mẹ lo cho con từng miếng cơm trong khi lao tù, đó là mẹ của anh Hồ Đức Hòa, để chuẩn bị thăm nuôi con, mẹ chuẩn bị cả nửa tháng trời, đôi tay rung rung làm từng con cá cho thật sạch, phơi khô, sau đó đem kho thật kỹ. Tình mẫu tử là như thế đó !
Nguyễn Văn Oai bị cộng sản cầm tù lần này, tin rằng Mẹ Liễu vẫn vững bước và mạnh mẽ để tiếp tục những chuyến đi đem tình yêu thương, hơi ấm của mẹ thương để sưởi ấm Oai trong chốn ngục tù lạnh lẽo.
Mùa đông se lạnh đang dần đẩy thu tàn về quá khứ, tiết trời đông se sắt có lẽ cũng chào thua ngọn lửa yêu thương của người mẹ đầy tràn sự sống, tình yêu và hi vọng. Tình yêu, sự sống và hi vọng đó như dệt thành khung trời xuân mới cho tương lai, cho thế hệ con cháu của những bà mẹ, và cho đất nước Việt Nam này.
20.9.2017
Post a Comment