Toàn dân đã đến lúc phải hành động chưa?
Nguyên Thạch (Danlambao) - ...Không, ngàn lần không, triệu lần không, đồng bào chúng ta không thể tiếp tục cuộc sống như đang sống hôm nay, một sự sống như của một người bị căn bệnh trầm kha nhưng bỏ liều, chẳng quan tâm, mà phải vực dậy để chữa trị chứ không chấp nhận cái chết lù lù tiến đến. Mỗi người mỗi cách tùy theo hoàn cảnh và điều kiện mà thực hiện hành động. Bất tuân dân sự tập thể hoặc từng cá nhân, từng nhóm tổ chức thân hữu vạch ra kế sách hành động là những chiêu thức phù hợp nhất cho hoàn cảnh hiện nay. Hãy đốt lên những ngọn đuốc soi sáng và nung nấu cho phong trào toàn dân vùng dậy trên bình diện cả nước...
*
Thực thể của Việt Nam hôm nay, không ai mà không nhìn thấy được mặt nổi của tảng băng nhưng phần chìm của nó thì không phải ai cũng biết được. Thật sự giờ đây Tàu cộng và Việt cộng đã rất khéo léo tạo lên những lớp sương mù phủ lấp những hiểm nguy sắp tới để toàn dân, nhất là tuổi trẻ VN có ảo tưởng rằng đất nước ta vẫn đang trong tình trạng “bình thường” và an toàn.
Nhưng trên thực tế, đất nước thì ngày càng thu hẹp dần, giặc Tàu thì ngày càng tràn ngập đông đảo hơn. Biển đảo thì càng mất thêm theo năm tháng với sự hiện diện của quân đội Tàu cộng cùng dàn hỏa lực càng thêm hung hãn, chúng biểu dương sức mạnh bằng tàu chiến đồ sộ, máy bay hiện đại, hỏa tiễn kinh hồn, bắn đạn thật ngay trên lãnh hải thuộc chủ quyền không thể chối cãi của VN.
Người Việt Nam hôm nay như những con thiêu thân vô giác lao vào cuộc sống như thể là chưa bao giờ được sống, như thể là họ phải tận hưởng những giây phút cuối cùng của cuộc đời để rồi không bao giờ được sống nữa. Quả vậy, trước một tương lai vô cùng mờ mịt, trước sự thần phục để lệ thuộc Tàu cộng một cách trắng trợn và vô lý của ĐCSVN và nhà cầm quyền tay sai, khiến đất nước như một căn nhà bỏ ngỏ, giặc muốn vào thì cứ vào, quan chức cần ăn hối lộ thì cứ ăn, cần tham nhũng, cướp bóc thì cứ cướp vì chúng biết rằng đây là thời điểm vàng son nhất mà chúng đang có. Quân đội cứ thản nhiên bó tay trước các tướng lãnh trong BCT tiếp tay, nối giáo cho giặc, rước voi về giày xéo quê hương. Phần còn lại là số sĩ quan cũng như những người lính trẻ cho dẫu có tự ái, lòng ái quốc có bị chạm mạnh nhưng như đã nói trên, họ cũng cần sống, cần tồn tại dưới lớp áo quân nhân, cho dù là lớp quân phục hèn mạt, tay sai.
Với những thực thể của đảng và nhà cầm quyền cộng sản, của hầu hết dân chúng mà đại đa số là tuổi trẻ đã là như vậy, tức là họ thờ ơ, thản nhiên trước những đe dọa cực kỳ nguy hiểm đang rình rập để nhe nanh giương vuốt vồ chụp những con mồi ngơ ngác bất cứ lúc nào.
Tôi khá ngạc nhiên khi hòa mình vào xã hội, lao vào cuộc sống ở VN, một xã hội được xem là rất lạ lùng! Bởi lẽ trước một đảng phái chính trị hoang tưởng, đầy mụ mị gian trá, đầy hung tàn và bạo ngược, trước một lũ cầm quyền ngu ngốc nhưng lúc nào cũng tự cao tự đại. Nhìn chung là một nhà nước vô luật pháp mà rõ nét nhất là Lập pháp, Hành pháp và Tư pháp dẫm chân lên nhau như một. Thí dụ, đảng thường rêu rao rằng Quốc hội là cơ quan quyền lực tối cao, nhưng trên thực tế Quốc hội gồm có 500 nghị viên đều bị giật dây và phải nghe theo sự chỉ đạo của ĐCSVN. Sự chồng chéo này đã đưa đến hệ quả là cả hệ thống bao che, làm ngơ, mắt nhắm mắt mở mặc cho thứ luật rừng đang tung hoành khắp nơi khắp chốn, bất luận là đám côn an kinh tế, dân phòng nơi chợ búa hay lũ thẩm phán tòa án ở chốn pháp đình.
Nơi đây, tôi thấy rất hiếm những người quen thuộc mà trên thôn Dân Làm Báo này mang tâm tư trăn trở, khắc khoải lo âu trước vận mệnh của đất nước tiêu biểu như: Người Đưa Tin, Cánh Dù Lộng Gió, Phạm Thanh Nghiên, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh (Mẹ Nấm), Trần Anh Kim, Phạm Đình Trọng, Nguyễn Trọng Dân, Nguyễn Văn Đài, Việt Khang, Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Ngọc Già... mà hầu như số đông đều buông xuôi theo con nước mặc dòng chảy mai sẽ về đâu. Tôi không dám trách Trời, cũng chẳng dám trách ai và kể cả tôi, mà chỉ đau xót cho đất nước này, dân tộc này sao quá tan nát, quá đỗi bẽ bàng, chìm mãi trong vũng lầy ngập ngụa bao nỗi xót xa. Tôi không yếm thế hay nhu nhược, tôi không muốn sống trong nỗi tuyệt vọng nhưng thực tế hôm nay của Việt Nam như thể bèo dạt mây trôi về nơi phương trời vô định nếu không sớm có một cuộc cách mạng từ toàn dân để giải thoát khỏi ách tròng nạn cộng sản.
Không, ngàn lần không, triệu lần không, đồng bào chúng ta không thể tiếp tục cuộc sống như đang sống hôm nay, một sự sống như của một người bị căn bệnh trầm kha nhưng bỏ liều, chẳng quan tâm, mà phải vực dậy để chữa trị chứ không chấp nhận cái chết lù lù tiến đến. Mỗi người mỗi cách tùy theo hoàn cảnh và điều kiện mà thực hiện hành động. Bất tuân dân sự tập thể hoặc từng cá nhân, từng nhóm tổ chức thân hữu vạch ra kế sách hành động là những chiêu thức phù hợp nhất cho hoàn cảnh hiện nay. Hãy đốt lên những ngọn đuốc soi sáng và nung nấu cho phong trào toàn dân vùng dậy trên bình diện cả nước.
Nêu lên những điều này để cho chúng ta thấy rằng ĐCSVN là một tập đoàn cực kỳ nguy hiểm và tệ hại mà hệ quả là sự độc tài toàn diện, chúng đẩy dân tộc đến tụt hậu, nghèo đói, chết chóc, đưa đất nước đến ngõ cùng và nô lệ ngoại bang Tàu cộng. Từ đó, câu hỏi được đặt ra và phải được giải quyết dứt điểm rằng tất cả người dân chúng ta phải làm gì? Tiếp tục cúi mặt thờ ơ Bất Bạo Động hay phải cùng nhau đứng dậy hành động? Còn non 3 năm là đến kỳ hạn “Mật Nghị Thành Đô 1990” mà bọn phản quốc ĐCSVN đã ký kết bán nước.
20.09.2017
Post a Comment