Lãnh đạo mới nhưng Việt Nam vẫn cũ
Tổng bí thư và 3 chức danh chủ chốt đã thành hình
Phạm Trần (Danlambao) - Nhà nước và Đảng cầm quyền Cộng sản Việt Nam có lãnh đạo mới sau Đại hội đảng XII (từ ngày 20 đến 28/01/2016), nhưng Việt Nam sẽ tiếp tục nằm gọn trong gọng kìm Trung Quốc và nhân dân chưa có cơ may được sống dân chủ tự do.
Lý do chính vì Tổng Bí thư khóa XI Nguyễn Phú Trọng, người thân Bắc Kinh, dự kiến sẽ tiếp tục nắm chức vụ này ở khóa XII để yên lòng Trung Quốc theo chủ trương “đảm bảo tính kế thừa, ổn định và tạo điều kiện trẻ hóa cán bộ”.
Theo tiết lộ của Ủy viên Trung ương đảng, Phó Trưởng ban Thường trực Ban Tuyên giáo Trung ương Vũ Ngọc Hoàng thì việc bầu Bộ Chính trị và phân công các chức danh chủ chốt do Ban chấp hành T.Ư khóa mới quyết định, nhưng ông nói: “Bộ Chính trị (BCT) khóa XI có 16 người, đến khi T.Ư xác định độ tuổi để xem xét các trường hợp tái cử thì chỉ còn lại 6 người, còn 10 người đã quá tuổi. Khi xem xét các chức danh chủ chốt (Tổng Bí thư, Chủ tịch nước, Thủ tướng Chính phủ, Chủ tịch Quốc hội), Bộ Chính trị và Tổng Bí thư đề nghị xem xét trước tiên những nhân sự còn trong độ tuổi, tất cả trường hợp quá tuổi tạm thời chưa xem xét.
Tuy nhiên, quá trình T.Ư xem xét bằng hình thức phiếu kín với chức danh Tổng Bí thư cho khóa XII, các đồng chí trong độ tuổi đạt số phiếu giới thiệu quá thấp, dẫn tới chưa chọn được nhân sự dự kiến Tổng Bí thư từ các đồng chí còn trong độ tuổi.
Từ thực tế này, T.Ư quyết định phải có trường hợp đặc biệt, tức là trong số các nhân sự quá tuổi đang là Ủy viên Bộ Chính trị khóa XI phải có ít nhất một người ở lại để bảo đảm tính kế thừa, ổn định và tạo điều kiện trẻ hóa cán bộ.” (theo báo Lao Động, ngày 20/0 1/2016)
Trong độ tuổi - quá tuổi - Nguyễn Phú Trọng
Như vậy, 6 Ủy viên Bộ Chính trị khóa XI còn trong độ tuổi gồm:
1. Đại tướng Trần Đại Quang, Bộ trường Công an, sinh năm 1956 ở Ninh Bình (60 tuổi).
2. Giáo sư Nguyễn Thiện Nhân, Chủ tịch Ủy ban Trung ương Mặt trận Tồ Quốc, sinh năm 1953 ở tỉnh Trà Vinh (63 tuổi).
3. Ông Nguyễn Xuân Phúc, Phó Thủ tướng, sinh năm 1954 ở Quảng Nam (62 tuổi).
4. Bà Tòng Thị Phóng, Phó Chủ tịch Quốc hội, sinh năm 1954 ở tỉnh Sơn La (Dân tộc Thái) (62 tuổi).
5. Bà Nguyễn Thị Kim Ngân, Phó Chủ tịch Quốc hội, sinh năm 1954 ở Bến Tre (62 tuổi).
6. Ông Đinh Thế Huynh, Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương, Chủ tịch Hội đồng Lý luận Trung ương, sinh năm 1953 ở Nam Định (63 tuổi).
Và 10 Ủy viên BCT khóa XI đã quá tuổi gồm:
1. Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, sinh năm 1944 ở Hà Nội (72 tuổi).
2. Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, sinh năm 1949 ở Long An (67 tuổi).
3. Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, sinh năm 1949 ở Cà Mau (67 tuổi).
4. Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng, sinh năm 1946 ở Nghệ An (70 tuổi).
5. Đại tướng Phùng Quang Thanh, Bộ trường Quốc phòng, sinh năm 1949 ở Hà Nội (67 tuổi).
6. Thường trực Ban Bí thư Lê Hồng Anh, sinh năm 1949 ở Kiên Giáng (67 tuổi).
7. Bí thư Thành Ủy Tp, Hồ Chí Minh Lê Thanh Hải, sinh năm 1950 ở tỉnh Tiền Giang 66 tuổi.
8. Bí thư Thành ủy Hà Nội Phạm Quang Nghị, sinh năm 1949 ở Thanh Hóa (67 tuổi).
9. Trưởng ban Tổ chức Trung ương Tô Huy Rứa, sinh năm 1947 ở Thanh Hóa, 69 tuổi.
10. Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung ương Ngô Văn Dụ, sinh năm 1947 ở tỉnh Vĩnh Phúc, 69 tuổi.
Vậy ai là người “trúng số đỏ” để được để cử vào chức danh Tổng Bí thư khóa XII trong số 10 Ủy viên BCT/XI đã quá tuổi?
Ông Vũ Ngọc Hoàng, tuy úp mở nhưng theo cách miêu tả khá rõ thì Nguyễn Phú Trọng đã vượt lên cao nhất, sau khi 9 Ủy viên còn lại, kể cả đối thủ chính trị Nguyễn Tấn Dũng rút lui.
Ông Hoàng nói với báo Lao Động: “T.Ư đã thảo luận qua hai kỳ và quyết định chọn phương án giữ lại một trường hợp đặc biệt để giới thiệu Tổng Bí thư. Tập thể Bộ Chính trị đã họp, thảo luận và thống nhất rất cao, giới thiệu một đồng chí ở lại tham gia khóa XII, còn 9 đồng chí Ủy viên Bộ Chính trị còn lại đều xin rút để tạo điều kiện trẻ hóa đội ngũ cán bộ. Có lẽ đây là nhiệm kỳ có số Ủy viên Bộ Chính trị không tái cử nhiều nhất.”
Mặc dù ông Hoàng không nói tên Ủy viên BCT đặc biệt này, nhưng ai cũng biết người hội đủ tiêu chuẩn nhất là ông Nguyễn Phú Trọng.
Ông Hoàng cũng tiết lộ thêm về việc Ban Chấp hành Trung ương XI đã chọn 3 chức danh lãnh đạo chủ chốt còn lại để đề nghị ra Đại hội XII quyết định.
Ông nói: “Các chức danh chủ chốt còn lại được chọn trong số Ủy viên Bộ Chính trị còn trong độ tuổi tái cử, T.Ư giới thiệu mỗi chức danh từ 3- 4 phương án, sau đó xem xét lập danh sách và bỏ phiếu kín để chọn phương án giới thiệu. Kết quả thống nhất rất cao, có trường hợp đạt gần 96%.
Vậy ai trong số 6 Ủy viên BCT/XI “còn trong độ tuổi tái cử” được may mắn đề cử làm Chủ tịch nước, Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng?
Các tin rò rỉ từ Trung ương đã nói đến trường hợp ông Trần Đại Quang thay ông Trương Tấn Sang giữ chức Chủ tịch nước; Bà Nguyễn Thị Kim Ngân làm Chủ tịch Quốc hội thay ông Nguyễn Sinh Hùng và ông Nguyễn Xuân Phúc sẽ giữ chức Thủ tướng thay thế Nguyễn Tấn Dũng.
Nếu sự phân công này được hợp thức hóa tại Đại hội XII thì tính đại diện cho 3 miền đất nước Bắc, Nam, Trung đã được giải quyết, kể cả chức Tổng Bí thư đảng XII sẽ nằm trong tay người Bắc như dự kiến ban đầu ở sau hội trường của ông Nguyễn Phú Trọng và phe cánh.
Trước đây từng có tin lan truyền ở Việt Nam về trường hợp ông Nguyễn Thiện Nhân, người từng du học Mỹ và rất quen thuộc với chính giới Mỹ có thể được đề cử làm Thủ tướng vì ông là người hiền hòa, chưa làm mất lòng ai và thân Tây phương. Nhưng cũng có người phê bình ông Nhân thiếu cương quyết và thân Trung Quốc trong vài trò đại diện của Việt Nam trong Hội hữu nghị Việt-Trung.
Tương lai chính trị của ông Đinh Thế Huynh, một người thân Trung Quốc khác vẫn chưa sáng tỏ sau Hội nghị Trung ương 14/XI. Riêng vai trò của bà Tòng Thị Phóng, Dân tộc Thái, tại Đại hội đảng XII vẫn còn mờ mịt.
Tuy nhiên, dù bất kể ai được bầu vào 4 chức danh chủ chốt gồm Tổng Bí thư, Chủ tịch Nước, Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng thì Việt Nam cũng vẫn như cũ vì:
Thứ nhất, đảng đã quy định Ủy viên của Ban Chấp hành Trung ương khóa XII phải tiên quyết “tuyệt đối trung thành với chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, Cương lĩnh, đường lối của Đảng, Hiến pháp của Nhà nước và lợi ích dân tộc.”
Chủ nghĩa Cộng sản Mác-Lênin tuy còn nhưng Nhà nước Nga và các nước Xã hội Chủ nghĩa theo Chủ nghĩa này đã nguyền rủa và từ bỏ nó từ 1989 để cứu dân và xây dựng đất nước. Đảng Cộng sản chỉ còn là thiểu số không đáng kể ở Nga hay các phần tử Cộng sản trá hình “Xã hội Chủ nghĩa” ở các nước cựu Cộng sản Đông Âu.
Sau khi nhà nước Cộng sản của Liên bang Sô viết tan rã năm 1991, thế giới chỉ còn lại 4 nước theo Chủ nghĩa Cộng sản là Trung Quốc, Việt Nam, Cuba và Bắc Hàn (Bắc Triều Tiên). Nhưng Cuba đang chuyển hướng cởi mở sau khi bình thường quan hệ ngoại giao với Mỹ sau 50 năm bị Hoa Thịnh Đốn cô lập. Bắc Hàn tiếp tục là nước đóng kín với bên ngoài, nghèo nàn và lạc hậu.
Riêng Việt Nam vì mang ơn và mang nợ với láng giềng khổng lồ Trung Quốc và từng bị Trung Quốc cai trị cả ngàn năm nên không dám tự ý tách ra khỏi quỹ đạo Cộng sản với Trung Quốc. Hai nước Việt-Trung đã nối lại bang giao năm 1991, tiếp theo sau Hội nghị lịch sử ở Thành Đô (Tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc) năm 1990.
Nhưng 26 năm sau (1990-2016) ngày ký thỏa hiệp Thành Đô, hai nước Việt-Trung vẫn giữ kín những điều cam kết. Tuy vậy tin đảng CSVN đã nhượng bộ lãnh thổ và quyển lợi kinh tế cho Trung Quốc để được bảo vệ tiếp tục cầm quyền đã lan rộng ở Việt Nam.
Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên Đại sứ CSVN tại Bắc Kinh tiết lộ phía Trung Hoa đã buộc Việt Nam cam kết “không nhắc đến cuộc chiến biên giới đẫm máu giữa 2 nước năm 1979” làm thiệt mạng trên 40 ngàn quân và dân Việt Nam và “phải rút quân khỏi Kampuchia” để có bang giao.
Hai bên cũng cam kết giữ vững lý tưởng Cộng sản và kiên định phương châm 16 chữ vàng và tinh thần 4 tốt do phía Trung Quốc đặt ra cho Việt Nam thi hành. Đó là: “láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai” và “láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt.”
Thời gian trôi qua đã chứng minh Việt Nam làm đúng đòi hỏi của Trung Quốc, mặc dù ngoài miệng vẫn khẳng định Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam. Đảng cũng luôn miệng hứa tiếp tục bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền và sự toàn vẹn lãnh thổ, nhưng không dám đụng đến chân lông Trung Quốc khi nước này công khai và tự do tân tạo thành đảo lớn để xây phi trường và bến cảng cho quân đội và dân sự sử dụng trên 7 đảo và đá ngầm chiếm của Việt Nam ở Trường Sa năm 1988.
Cương lĩnh thoái trào
Thứ hai, Đảng XII cũng sẽ tiếp tục làm theo “Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên xã hội chủ nghĩa” do khóa đảng XI phát triển và bổ sung năm 2011. Điều này có nghĩa khóa đảng XII sẽ tiếp tục chũi đấu xuống cát để đi vào thế giới hoang tưởng, giáo điều và phiêu lưu như các khóa đảng trước đây.
Bởi vì Tổng Bí thư khóa đảng XI, ông Nguyễn Phú Trọng đã nói rằng: “Đổi mới chỉ là một giai đoạn, còn xây dựng xã hội chủ nghĩa còn lâu dài lắm. Đến hết thế kỷ này không biết đã có Xã Hội Chủ Nghĩa hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa.” (Tiếp xúc với cử tri Hà Nội ngày 3/20/2013)
Một người đứng đầu đảng, Tiến sỹ, chuyên viên Xây dựng Đảng, cực kỳ bảo thủ, giáo điều và trung thành với Trung Quốc như ông Nguyễn Phú Trọng mà còn mơ hồ, viển vông như thế thì nếu chẳng may ông lại giữ nguyên chức Tổng Bí thư trong khóa đảng XII thì Việt Nam có mở mắt ra được không?
Tất nhiên là không vì ông Trọng và đảng CSVN chưa bao giờ dám tách khỏi Trung Quốc để “đổi mới chính trị” cho dân tham gia gánh vác việc nước. Đảng CSVN chỉ muốn độc quyền, độc đảng để bảo vệ quyền lợi cá nhân và phe nhóm. Do đó, dù ông Trọng hay bất cứ người nào lên cầm thì chủ trương đặc quyền để đặc lợi vẫn mãi mãi được bảo vệ cho đảng để có sức và có lực duy trì độc tài quyền lực.
Hơn nữa, đối với 3 người được phao đồn đã được cơ cấu làm Chủ tịch nước là Đại tướng Bộ trưởng Công an Trần Đại Quang; Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân (Phó Chủ tịch Quốc Hội khóa 13), và Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc (Phó Thủ tướng khóa đảng XI), là những lãnh đạo chưa hế có lời nói hay hành động nào làm phiền lòng Trung Quốc.
Riêng ông Quang đã sang Trung Quốc nhiều lấn và đã đóng góp nhiều cho hợp tác giữa Công an hai nước.
Vì vậy, nếu họ trúng cử thì Trung Quốc sẽ rất hài lòng cũng như Bắc Kinh đã yên tâm khi có đa số, nếu không phải là tuyệt đối trong số 16 Ủy viên Bộ Chính trị khóa đảng XI, đã thống nhất không muốn đối đầu với Trung Quốc ở Biển Đông.
Kinh tế ăn đong
Lý do đảng XII sẽ không thay đổi vì văn kiện đảng đã quy định Kinh tế nhà nước phải giữ vai trò chủ đạo để tiếp tục làm “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa” do Nhà nước điều chế như đã quy định trong Cương lĩnh đảng và Hiến pháp sửa đổi năm 2013.
Trong khóa đảng XI, nhà nước đã “tái cơ cấu kinh tế” đến 3 lần, nhưng càng cơ cấu lại nhà nước càng đẻ ra thêm nhiều thủ tục hành chính chỉ để hành dân và các doanh nghiệp là chính.
Tại một Hội nghị về nền kinh tế đầu năm 2015 của Viện nghiên cứu quản lý kinh tế Trung ương (CIEM), các chuyên viên đã kết luận “tái cơ cấu hệ thống các tổ chức tín dụng, tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước và tái cơ cấu đầu tư công vẫn còn nhiều điểm nghẽn.”
Tin của tờ Việt Báo (Việt Nam) viết: "Ông Nguyễn Xuân Thành, Giám đốc Chương trình Giảng dạy Kinh tế Fulbright, mặc dù có kết quả tích cực về cải thiện hiệu quả đầu tư công, nhưng sau 4 năm tái cơ cấu, nợ công lại tăng mạnh, theo hướng gia tăng rủi ro khủng hoảng nợ công. Về trung hạn, rủi ro lớn nhất đối với ổn định kinh tế vĩ mô là nợ công tăng lên trên 65% GDP và ở mức không bền vững.
“Trong phân tích bền vững nợ công cho Việt Nam – năm 2014, IMF (International Money Fund) đã phân tích rằng việc Chính phủ duy trì mức thâm hụt ngân sách trong giai đoạn tới ở mức như hiện nay thì tỷ lệ nợ công/GDP sẽ tăng tới mức không bền vững”.
Vậy nợ công của Việt Nam là bao nhiều? Theo Wolrd Bank (Ngân hàng Thế giới) thì nợ công của Việt Nam là 110 tỷ US Dollars và mỗi đầu người Việt Nam, trong tổng số dân trên 90 triệu người, phải gánh 1,200 dollars. (ViệtnamExpress, 21/07/2015).
Trong khi đó, khối Doanh nghiệp nhà nước (DNNN) là trung tâm gây ra nợ nần và gánh nặng cho ngân sách quốc gia. Nhiều chuyên viên kinh tế, kể cả Qũy tiền tệ Quốc tế và Ngân hàng Thế giới đã khuyến cáo Việt Nam giải tán các Doanh nghiệp làm ăn thua lỗ, nợ nần không trả nổi nhưng vì doanh nghiệp nào cũng có giây mơ rễ má chằng chịt của các nhóm lợi ích trong đảng nên giái thề hay đóng cửa không phải là việc dễ làm.
Tại hội nghị của CIEM, các chuyên viên Việt Nam đã nói: "Nợ phải trả của các tập đoàn, tổng công ty nhà nước vẫn là gánh nặng lớn đối với nền kinh tế (tổng nợ phải trả của 781 DNNN tính đến cuối 2014 là 1,87 triệu tỷ đồng).”
Chuyên gia kinh tế Đặng Đức Thành cảnh giác tại một cuộc họp giữa năm 2015 rằng: "Cả nước làm trong cả năm cũng không đủ để doanh nghiệp nhà nước trả nợ trong suốt từ năm 2006 đến nay".
Bên cạnh những “thành tích” của 5 năm khóa đảng XI, không ai có thế làm ngơ trước báo cáo đã có gần 178.000 cử nhân, thạc sĩ thất nghiệp ở Việt Nam.
Theo thống kê, số người thất nghiệp theo trình độ chuyên môn đại học và sau đại học tăng khoảng 16.000 so với cùng kỳ năm 2014.
Ngày 20/7, Viện Khoa học Lao động và Xã hội công bố bản tin cập nhật thị trường lao động quý I/2015. Bản tin ghi nhận tỷ lệ thất nghiệp và tỷ lệ thiếu việc làm đều gia tăng.
Theo đó, trong 3 tháng đầu năm, cả nước có hơn 1,1 triệu người thất nghiệp, tăng 114.000 người so với cùng kỳ năm 2014. Số lao động trình độ đại học, sau đại học thất nghiệp tăng từ hơn 162.000 lên gần 178.000 người; lao động tốt nghiệp cao đẳng thất nghiệp tăng từ 79.000 người lên hơn 100.000; lao động không có bằng cấp từ gần 630.000 lên 726.000. (báo ViệtNam Express, ngày 20/7/2015).
Lý do vì nền giáo dục của đảng CSVN vẫn còn lạc hậu, nhiều lý thuyết hơn thực hành. Ngoài thiếu các trường dạy nghề, thực dụng, học sinh Việt Nam còn mang nặng tư duy bằng cấp trong các ngành ngồi văn phòng và ngồi mát ăn bát vàng nhờ vào lý lịch con ông cháu cha.
Do vậy mà Việt Nam vẫn chưa làm nổi con ốc vít và phải nhập càng nguyên liệu và máy móc của Trung Quốc để sản xuất gần như trong tất cả mọi lĩnh vực của doanh nghiệp.
Theo báo cáo của Tổng cục Thống kê ngày 26/12/2015 thì khi xuất khẩu của Việt Nam vào thị trường Trung Quốc đạt 17 tỷ USD thì giá trị nhập khẩu lên đến 49.3 tỷ USD, như vậy mức nhập siêu là 32.3 tỷ USD tăng 12,5% so với năm 2014.
Tiến Sỹ Lê Xuân Nghĩa (thành viên Hội đồng Chính sách tài chính tiền tệ quốc gia) nói với báo Thanh Niên ngày 29/05/2015: “Thông tin tại hội nghị ASEAN vừa rồi, đại diện Trung Quốc cho biết, thâm hụt của VN với TQ năm 2015 lên tới 44 tỉ, chứ không phải 29 tỉ dollars như thống kê của VN. Sở dĩ có sự khác biệt nói trên do TQ đã thống kê giao dịch qua biên giới hai nước rất chi tiết, kể cả tiểu ngạch, buôn lậu. Trong khi đó, VN chỉ thống kê các con số chính ngạch. Nhập siêu từ TQ tăng chóng mặt và quá phụ thuộc vào thị trường này là do các nhà sản xuất VN chỉ có thể nhập khẩu nguyên liệu rẻ tiền, sản xuất ra sản phẩm rẻ tiền và xuất khẩu vào các thị trường dễ tính.”
Chống đa nguyên chính trị
Thứ ba, các tài liệu của đảng cũng ấn định tiếp tục mở rộng dân chủ trong đảng nhưng kiên quyết không để thành hình đảng chính trị đối lập với đảng cầm quyền CSVN.
Do đó, đảng XII cũng sẽ kiên quyết đấu tranh chống điều được gọi là “diễn biến hòa bình”,“các thế lực thù địch” và “các phần tử cơ hội” trong nước để “bảo vệ Tổ quốc trong tình hình mới”.
Mục tiêu của kế họach là phối hợp Công an và Quân đội để kiểm soát “an toàn thông tin mạng”, “các nhóm Xã hội Dân sự", “Blogger” và “Facebook” để nắm vững mặt trận tư tưởng trong dân và trong đảng.
Song song với công tác này, các cơ sở đảng phải theo dõi tư tưởng đảng viên, trong Quân đội, Lực lượng Công an và trong dân để kịp thời giải thích, giáo dục, phản bác, không để tiết lột bí mật, mất đoàn kết nội bộ và không để bị lối kéo bởi những phần tử xấu.
Lại xây dựng đảng
Tại Đại hội XII, số 1,510 Đại biểu của 4.5 triệu đảng viên sẽ thảo luận cống tác xây dựng đảng dựa trên tiêu chuẩn trong sạch và đoàn kết như đã đề ra trong Nghị quyết Trung ương 4 (khóa XI) “Một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng hiện nay”, nhưng vẫn chưa làm được.
Những căn bệnh như quan liêu, cửa quyền, xa dân, không tôn trọng dân, vô cảm trước những hành động vi phạm đến quyền dân chủ và lợi ích chính đáng của nhân dân, cá nhân chủ nghĩa, nạn tham nhũng, tham quyền, nhóm lợi ích đã được thảo luận trong suốt 5 năm, từ 2011 đến ngày khai mạc Đại hội XII nhưng xem ra vẫn như nước đổ đầu vịt.
Đảng thừa nhận quốc nạn tham nhũng vẫn tinh vi và phức tạp, dù ông Nguyễn Phú Trọng đã đích thân chi huy công tác này trong cương vị Trưởng Ban chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng.
Đảng XII cũng sẽ phải đương đấu với tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức lối sống của một bộ phận không nhỏ cán bộ đảng viên. Từ 4 nguy cơ đảng nhận ra từ năm 1994 gồm: tụt hậu xa hơn về kinh tế; nguy cơ chệch hướng xã hội chủ nghĩa; nạn tham nhũng và các tệ nạn xã hội; âm mưu và hành động "diễn biến hòa bình" của các thế lực thù địch nay đảng phải đương đầu thêm 2 nguy cơ “Tự diễn biến” và “Tự chuyển hóa” trong nội bộ.
Vì vậy mà công tác được gọi là “học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”, phát động trên cả nước từ năm 2007 vẫn như nước đổ lá khoai vì tổ chức chỉ có hình thức.
Trước ngày khai mạc Đại hội XII các viên chức Tuyên giáo và Tổ chức đảng đã thay phiên nhau phản bác các tin đồn chia rẽ và chống đối nhau trong hàng ngũ lãnh đạo cấp cao, đích danh giữa hai ông Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng.
Do đó, Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Đinh Thế Huynh mới cho biết: “Chủ đề chính của Đại hội XII là "Tăng cường xây dựng Đảng trong sạch, vững mạnh; phát huy sức mạnh toàn dân tộc và dân chủ xã hội chủ nghĩa; đẩy mạnh toàn diện, đồng bộ công cuộc đổi mới; bảo vệ vững chắc Tổ quốc, giữ vững môi trường hòa bình, ổn định; phấn đấu sớm đưa Việt Nam cơ bản trở thành nước công nghiệp theo hướng hiện đại".
Ngay trong nội dung này đã thấy có sự thay đổi trong công tác làm kinh tế. Trong các khóa đảng trước, Ban Chấp hành Trung ương đã lấy năm 2020 làm cái đích để Việt Nam trở thành “nước công nghiệp”. Nhưng từ cuối khóa đảng XI, đảng thừa nhận không đạt được mục tiêu này nên đã đổi thành “phấn đấu sớm đưa Việt Nam cơ bản trở thành nước công nghiệp theo hướng hiện đại.”
Bằng chứng Việt Nam chỉ biết đi làm thuê, không sản xuất được nguyên liệu mà phải nhập càng gần như mọi thứ từ Trung Quốc nên đã lệ thuộc kinh tế sâu rộng hơn vào nước này.
Nhưng “sớm đưa Việt Nam cơ bản trở thành nước công nghiệp theo hướng hiện đại” là bao nhiêu năm hay sẽ chẳng bao giờ đạt được? Chủ trương mơ hồ này chỉ kéo dài suy thoái và chậm phát triển nếu Việt Nam tiếp tục đổi mới nửa vời; tiếp tục nuôi dưỡng khối doanh nghiệp nhà nước thua lỗ vì lợi ích phe nhóm và cứ kế thừa chủ trương làm kinh tế thị trường theo “định hướng xã hội chủ nghĩa” không hề có trong thực tế.
Tính hoang đường và lý luận cùn của đảng CSVN về nền kinh tế do nhà nước chủ đạo đã được viết trong định nghĩa mới “không ra khoai ngô” rõ rệt rằng: “Nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa Việt Nam là nền kinh tế vận hành đầy đủ, đồng bộ theo các quy luật của kinh tế thị trường, đồng thời bảo đảm định hướng xã hội chủ nghĩa phù hợp với từng giai đoạn phát triển của đất nước. Đó là nền kinh tế thị trường hiện đại và hội nhập quốc tế; có sự quản lý của Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa, do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo, nhằm mục tiêu dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh.
Nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa Việt Nam có quan hệ sản xuất tiến bộ phù hợp với trình độ phát triển của lực lượng sản xuất; có nhiều hình thức sở hữu, nhiều thành phần kinh tế, trong đó kinh tế Nhà nước giữ vai trò chủ đạo, kinh tế tư nhân là một động lực quan trọng của nền kinh tế; các chủ thể thuộc các thành phần kinh tế bình đẳng, hợp tác và cạnh tranh theo pháp luật; thị trường đóng vai trò chủ yếu trong huy động và phân bổ có hiệu quả các nguồn lực phát triển, là động lực chủ yếu để giải phóng sức sản xuất; các nguồn lực nhà nước được phân bổ theo chiến lược, quy hoạch, kế hoạch phù hợp với cơ chế thị trường.”
Lối giải thích rối như tơ vò này đã bị chỉ trích là lung tung xòe vừa đánh vừa run không dám bỏ cái đuôi “theo định hướng xã hội chủ nghĩa” của nhà nước CSVN.
Nhiều chuyên gia kinh tế trong nước đã cảnh giác “cái đuôi” này chỉ kéo dài thêm thời gian chậm phát triển, và không bao giờ đạt được mục tiêu “Dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh” như đảng đã đề ra từ ngày Đổi mới năm 1986.
Và như vậy, dù có thành công hay đại thành công thì Đại hội đảng XII cũng chỉ đẻ ra được một Tổng Bí thư và 3 chức danh lãnh đạo chủ chốt giáo điều và lệ thuộc vào Trung Quốc như cũ.-/-
(01/016)
Post a Comment