Đổi Mới Cuộc Sống
Nam Trần (Danlambao) - Xin thân gửi đến các bạn trẻ Việt Nam, sinh từ năm 1970 của thế kỷ 20 đến nay, và trong tương lai:
Từ năm 1975 đến nay 2016, đã 41 năm qua, đảng cướp cộng vẫn đang cai trị toàn dân Việt Nam, đang nắm quyền ăn cướp trong tay. Họ có công an, có quân đội, sẵn sàng trấn áp người dân, thì việc gì họ phải lo sợ đến chuyện vạch mặt, chỉ tên. Họ ăn cướp có hệ thống, có chính sách, từ trung ương đến địa phương, theo chủ trương ăn cướp của đảng cướp đề ra, chứ đâu phải vài cá nhân lẻ tẻ, mà chúng ta cần vạch mặt, chỉ tên. Mà giả dụ, có vạch mặt, chỉ tên, thì chúng ta làm được gì.
Chúng ta nên hiểu rõ sự khác biệt giữa: trộm, cắp, và cướp. Chỉ có trộm, hay cắp mới cần trá hình. Kẻ cướp không cần trá hình, tránh né ai cả. Cướp cá nhân thì ngang nhiên dùng hung khí xông đến uy hiếp nạn nhân, để cướp của. Nhưng với đảng cướp, đang nắm quyền cai trị cả nước, thì hoàn toàn khác hẳn. Họ thản nhiên cướp, qua cái gọi là quy định nhà nước, thì người dân chúng ta làm được gì.
Ngày 26 tháng 3 năm 1970, tại Cần Thơ, tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đã ký sắc lệnh số 003/60 ban hành luật người cày có ruộng.
Ông nói: “Hôm nay là ngày vui sướng nhất của đời tôi.”
Luật này qui định, điền chủ chỉ có thể giữ lại 15 hecta để trực canh. Số đất còn lại sẽ được chính phủ mua lại với giá đất lúc bấy giờ một cách thỏa đáng. Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa đã bỏ ra 45 triệu dollars, mua lại đất của các đại điền chủ ở Miền Nam, cấp miễn phí 1,5 triệu hecta ruộng lúa cho 800 ngàn gia đình nông dân, đồng thời cấp giấy chứng nhận sở hữu ruộng đất cho họ ngay tại chỗ. Mỗi gia đình nông dân ở miền Nam được cấp 3 mẫu, miền Trung và Cao Nguyên, mỗi gia đình nông dân được cấp 1 mẫu.
Chưa hết. Ngoài việc cấp ruộng, chính phủ Việt Nam Cộng Hòa còn phải thành lập một hệ thống Ngân Hàng Phát Triển Nông Nghiệp trên toàn quốc, giúp người dân vừa lãnh đất ruộng, được ưu tiên mượn tiền với lãi suất thấp nhất, để mua hạt giống, phân bón, máy móc, dụng cụ nông nghiệp. Bởi từ trước đến nay, cả đời họ chỉ là tá điền, là những kẻ làm thuê cho điền chủ, ruộng đất không có đã đành, tiền bạc chỉ đủ sống qua ngày. Bây giờ được cấp đất mà không có tiền mua hạt giống, phân bón, máy móc canh tác, thì cũng như không.
Một Chương Trình Phát Triển Ngư Nghiệp cũng tương tự như thế để giúp đỡ dân chúng làm nghề biển. Và một hệ thống Ngân Hàng Phát Triển Kỹ Nghệ nhằm giúp đỡ các công ty, nhà máy, sản xuất kỹ nghệ trong nước.
Những thế hệ trẻ Việt Nam, của thế kỷ 21 hôm nay nghe những điều này, chỉ có thể cho là chuyện hoang đường, bịa đặt. Chúng ta không thể nào tin được những điều kỳ dị như thế.
Ngoài việc phải tận lực đổ máu chống trả bọn cướp từ miền Bắc tràn xuống quyết liều mạng cướp chính quyền miền Nam, chính phủ Việt Nam Cộng Hòa còn phải nặn đầu, vắt óc tìm mọi cách lo đời sống của từng người dân. Năm 1965, Lý Quang Diệu từng mơ ước Singapore được như Sài Gòn của Việt Nam Cộng Hòa, lúc bấy giờ. Đây không phải là điều bịa đặt. Hơn 50 năm sau, tên cướp ngày Đinh La Thăng cũng xác nhận lại vào ngày 29/3/2016.
Nhưng phần lớn người dân Việt Nam lúc bấy giờ, cả Bắc lẫn Nam, không muốn sống bình yên.
Họ chỉ muốn rước cướp vào nhà.
Vốn đã ngu muội, thêm cái máu ăn cướp, nên họ bị đảng cướp này gạt nặng. Cũng vì máu ăn cướp luôn sôi sục, nên chỉ cần nghe đến chữ cướp là trong đầu họ đã vẽ ra hình ảnh say sưa, ăn nhậu, tưng bừng trong tương lai. Ở Bắc thì liều chết tràn vào Nam để cướp chính quyền. Ở Nam thì liều mạng vùng lên cướp chính quyền. Dân chúng hai miền cùng hừng hực theo đảng cướp vùng lên giết người, phá nát chính thể tự do dân chủ của Việt Nam Cộng Hòa, để giúp đảng cướp này cướp chính quyền Miền Nam của chế độ tự do Việt Nam Cộng Hòa, nhằm áp đặt quyền cai trị của đảng cướp lên toàn cõi Việt Nam. Thế là cái khẩu hiệu Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc bắt đầu xuất hiện trên tất cả mọi loại giấy tờ văn kiện ở Việt Nam. Ai cũng phải viết, và ai cũng biết đó chỉ là khẩu hiệu ghi trên giấy.
Những thế hệ thanh niên của những năm 1930, 40, 50, 60 của Miền Bắc ở thế kỷ trước, đội nón cối, mang dép râu, vác AK, B40, vượt Trường Sơn, lòng rực lửa căm thù, cắt máu ăn thề quyết một lòng Sinh Bắc Tử Nam, đã tạo nên một xã hội Việt Nam hôm nay trong thế kỷ 21. Một xã hội ở đâu cũng có cướp. Cướp từ trên xuống dưới.
Một đảng cướp thì nghề của họ là ăn cướp. Cả trong ngôn ngữ cũng luôn ẩn hiện một chữ cướp. Cướp chính quyền, mà sau đó không cướp đất đai, tài sản của dân chúng thì cướp làm gì. Chẳng lẽ họ đi cướp chính quyền để sau đó làm tôi mọi cho dân chúng hay sao. Cướp của, cướp nhà, cướp đất, mới là mục tiêu tối hậu của việc cướp chính quyền.
Sau khi cướp được chính quyền, họ thiết lập một tổ chức cai trị mafia. Họ ra luật của kẻ cướp để cướp đất đai, tài sản của người dân, là việc phải tiến hành theo kế hoạch và chủ trương của đảng cướp đã đề ra từ lúc khởi nghiệp. Than phiền hay bất mãn thì làm được gì.
Khi bị cướp nhà, cướp đất, vài cá nhân lẻ tẻ, tức khí, nổi máu, vùng lên chống lại việc cưỡng chế để thu hồi đất đai thì cũng chẳng làm được gì cả. Trường hợp Đoàn Văn Vươn xảy ra ở Tiên Lãng năm 2009 là một bằng chứng điển hình.
Tình trạng cướp nhà cướp đất này không phải là vấn đề địa phương, hay cục bộ. Nó là một chính sách ăn cướp dài hạn và trường kỳ của bè đảng cướp trên toàn cõi Việt Nam. Ngày nào họ còn nắm quyền cai trị, ngày đó người dân chúng ta vẫn còn bị cướp, qua mọi hình thức. Từ cướp nhà, cướp đất, đến cướp công. Không ai thoát khỏi. Chỉ là vấn đề: ở đâu, làm sao, và lúc nào. Những đợt đổi tiền vào những năm 1975, 1978, 1985 là những kế hoạch ăn cướp công sức của người dân, qua số tiền để dành sau bao nhiêu năm đổ mồ hôi, sôi nước mắt.
Một ví dụ khác cho; ở đâu, làm sao và cách nào. Năm 1993, đảng cướp này đã có kế hoạch ra luật bắt người dân chúng ta đội nón bảo hiểm. Mỗi cái nón họ chỉ cần cướp 1 USD. Chúng ta có thể ước tính được số tiền này. Tuy nhiên, vì tranh giành, và lúc bấy giờ Tàu cộng chưa sản xuất kịp xe gắn máy và nón đủ đem qua Việt Nam, nên họ còn chần chừ nhiều năm. Tháng 6/2006, Nguyễn Tấn Dũng vừa lên nắm quyền thủ cướp liền ra luật đội nón bảo hiểm để bảo đảm an toàn cho dân chúng. Đúng ra vụ này là cú cướp chót của Phan Văn Khải. Nhưng. “Mày hốt nhiều rồi, lại sắp hết nhiệm kỳ ăn cướp. Phải để lại đó cho tao.” Thế là vừa lên ngai, tướng cướp Nguyễn Tấn Dũng hốt cú đầu. Có nơi, trước trạm xét, công an cho người nhà mở quán cho thuê nón bảo hiểm để đội khi đi ngang trạm xét, qua khỏi trạm trả nón lại. Một xe gắn máy tông phải người đi xe đạp, có thể người đi xe đạp bị té ngã đập đầu chết. Vì luật quy định đi xe đạp không cần an toàn. Người lớn chở trẻ con đi xe gắn máy, gặp tai nạn, có thể đứa trẻ bị té ngã đập đầu chết. Vì LUẬT quy định trẻ con không cần an toàn. Thế mà họ gọi là luật an toàn giao thông thì cũng vui. Nhưng người dân chúng ta phải đóng tiền cho họ. Chúng ta đều biết đội nón bảo hiểm nhưng luôn cảm thấy không an toàn.
Chúng ta nêu ra ở đây không phải để cười, dù là cười mỉa mai. Sau khi họ ra luật đội nón bảo hiểm, đi xe gắn máy, không đội nón bảo hiểm lại càng nguy hiểm đến tính mạng hơn. Không phải vì tai nạn giao thông, mà bị công an cộng sản còng tay bắt đem về đồn đánh đến chết. Quả là một nghịch lý không tưởng tượng nổi. Một xã hội đầy những nghịch lý chết người như vậy mà chúng ta cam chịu cúi đầu bình thản sống thì không còn lời nào để nói.
Về xe gắn máy. Một chiếc Wave, vào lúc đầu, khoảng năm 2000, Tàu cộng làm ra bán cho họ với giá 200 USD, họ đem về Việt Nam bán lại cho dân chúng với giá 1000 USD. Quá rẻ so với Honda Dream lúc bấy giờ, giá khoảng 2000 USD. Họ đã hốt gọn 800 USD cho mỗi chiếc Wave. Sau này, khi thị trường đã bão hòa, họ rao bán ba chiếc với giá 1000 USD.
Đó là đám cướp đầu sỏ cấp cao. Còn đám cướp con cấp thấp họ có cách khác. Một ví dụ, khi thổi phạt họ tìm mọi lý do đem về đồn giam xe. Bỏ ra ngoài việc luộc xe, luộc máy, và tiền lót túi. Xe đem về đồn, điều đầu tiên là họ rút hết xăng để tránh gây “cháy nổ.” Mỗi chiếc xe bị giam, trung bình có hai lít xăng. Một ngày họ giam 100 chiếc, tức đã có 200 lít xăng ngon lành. Thêm nữa. Đến cuối tháng, chưa đủ sở hụi, công an giao thông chận vài chiếc xe khách lại, và nói với mấy người tài xế: “Tụi bay tự rút thăm với nhau đi. Đứa nào bốc trúng thì đóng tiền phạt.” Nói là phạt, nhưng ai cũng hiểu, kể cả công an, đó là cướp. Ăn cướp, dù lớn hay nhỏ, cũng phải bóp đầu nặn óc tìm ra cách gì, lúc nào và ở đâu.
Nếu chúng ta tiếp tục, cúi đầu, mong được sống yên thân, chờ bị cướp, hay với hy vọng kẻ bị cướp không phải là mình, chỉ là tự gạt. Làm sao chúng ta thoát khỏi. Không cách này thì bằng cách khác. Không lúc này thì vào lúc khác mà thôi.
Trở lại việc thu hồi đất. Để tránh phẫn nộ trong dân chúng, họ cũng giả vờ đền bù với cái giá rẻ mạt. Nếu cần họ đưa công an, quân đội, dùng bạo lực cưỡng chế. Lúc đó họ sẽ bảo là luật pháp nhà nước đã quy định. Thế là họ cứ tự nhiên, thong thả, hết cướp nhà, cướp công, đến cướp đất, từ Nam ra Bắc. Bất cứ lúc nào họ muốn. Tình trạng chúng ta như một đàn gà nuôi trong chuồng. Vấn đề chỉ là; lúc nào họ muốn ăn cháo gà, và con nào cần cắt cổ, vặt lông. (Xin tìm đọc Trại Súc Vật - Animal Farm, của George Orwell, xuất bản 8/1945, sẽ hiểu.)
Khi hết nhiệm kỳ ăn cướp, những đầu sỏ đảng cướp, đem gia đình ra ngoại quốc sống, để những đầu sỏ khác lên cướp tiếp. Những đầu sỏ cướp như Phan Văn Khải, Nguyễn Tấn Dũng đã dọn hết gia đình, cơ ngơi, tài sản cướp được sang Hoa Kỳ sống nhàn nhã. Riêng đầu sỏ cướp Nguyễn Xuân Phúc hiện nay thì nhà cửa, đất đai, và vợ con của ông ta đều ở Mỹ. Có đất nước nào kỳ lạ như Việt Nam chúng ta. Những kẻ đầu sỏ nắm quyền lãnh đạo thì đem gia đình ra ngoại quốc sống. Đối với họ, Việt Nam chỉ là nơi để họ cướp của, không phải là nơi để gia đình vợ con của họ sống. Người dân Việt Nam vẫn tiếp tục than thở, như từng than thở trong 40 năm qua: “Các anh làm như thế thì khổ cho chúng tôi quá.” Đến đời con cháu chúng ta, chắc chắn, cũng vẫn tiếp tục câu này. Và họ thì vẫn tiếp tục hành nghề ăn cướp. Trừ phi chúng ta quyết tâm đổi mới cuộc sống cho chính mình, và cho con cháu.
Sau 1975, khi cộng sản cướp chính quyền Miền Nam và cai trị toàn cõi Việt Nam, họ ra luật người dân không có quyền sở hữu đất đai. Đây là bộ luật ăn cướp mà chúng ta không nhận ra. tất cả ruộng đất là tài sản của nhà nước. Tức của họ, của đảng cướp đang nắm quyền cai trị. Người dân chúng ta chỉ là những kẻ tá điền, những kẻ nô lệ, làm công suốt đời, xong tiếp đến đời con cháu. Đất ruộng là họ cho chúng ta làm thuê, trong thân phận tá điền, nộp tô. Đất xây nhà là họ cho mượn ở tạm. Ngày trước điền chủ là cá nhân, chỉ sử hữu một vài trăm mẫu. Bây giờ điền chủ là cả một đảng cướp đang nắm quyền cai trị, có quyền sở hữu toàn cõi Việt Nam. Lúc nào cần lấy họ lại ra những nghị định quy hoạch đất đai. Bởi nhà nước chỉ cho người dân mượn. Lúc nào cần thì nhà nước lấy lại, bất cứ lúc nào, nên họ gọi là thu hồi. Họ thu hồi, tức là bao lâu nay họ chỉ chúng ta mượn tạm, bây giờ họ đòi lại. Chúng ta không có quyền sở hữu, ruộng đất mình đang cày cấy, nhà cửa mình đang trú ngụ. Những bằng khoán, sổ xanh, sổ đỏ, sổ vàng, cũng chỉ là những tờ giấy lộn, họ chỉ gạt người dân để điều khiển giá bất động sản lên xuống theo từng thời kỳ. Tiền giấy in hình hồ cộng của họ còn không có giá trị hối đoái quốc tế, thì những loại sổ hồng, sổ tím này có giá trị gì.
Nhưng chưa hết đâu. Vẫn còn lâu dài.
Bây giờ người dân có than thở, hay tiếc nuối, thì cũng đã muộn. Một bài học lớn cho người dân Việt Nam chúng ta khi chỉ muốn sống chung với cướp. Học chưa xong bài học lịch sử này chúng ta phải tiếp tục đóng học phí để học tiếp. Từ đời ông bà, đến cha mẹ, sang đời con cháu.
Tình trạng xã hội Việt Nam hôm nay, là kết quả của sự ngu dốt, và máu ăn cướp, của những thế hệ đi trước. Họ ngu dốt vì đem mạng sống của mình lót xác cho bước chân của đảng cướp, và hủy diệt tương lai con cháu. Vì có máu ăn cướp, nên khi nghe đảng cướp hô hào vùng lên cướp chính quyền là họ say máu chạy theo hăm hở giết người, mong cướp của.
Năm 1987, vào lúc cuối đời, văn nô Chế Lan Viên, từng gục đầu phục vụ cho đảng cướp, bày trò ấm ớ, để gạt mình và mong gạt mọi người lần cuối trước khi chôn xác. Trong bài Ai - Tôi, ông văn nô này cố rặn ra một đoạn như sau:
Mậu Thân, 2.000 người xuống đồng bằng.
Chỉ một đêm, còn sống có 30.
Ai chịu trách nhiệm về cái chết 2.000 người đó?
Tôi! Tôi - người viết những câu thơ cổ võ.
Ca tụng người không tiếc mạng mình trong mọi cuộc xung phong.
Đọc đến đây, chúng ta nên nhận ra khả năng giết người của một vài dòng chữ. Đây không phải là lời buộc tội hay cường điệu. Mà chính là lời tự thú, vào lúc cuối đời, của kẻ sát nhân. Ở đây, ông ta chỉ nêu ra một trận đánh nhỏ. Trong chiến dịch vùng lên cướp chính quyền Miền Nam, trong dịp Tết Mậu Thân, 1968, số người chết vì những dòng thơ viết mướn ăn tiền của ông ta còn nhiều hơn nữa. Đây là một vài hình ảnh, và kết quả do sự ngu muội của những người Việt Nam trong thế kỷ trước. Ngoài ra, ông ta chỉ đề cập đến những cán binh cộng sản Bắc Việt. Ông không hề nhắc đến sinh mạng của hàng ngàn người dân Miền Nam vô tội, chết tức tưởi oan khiên trong ba ngày Tết truyền thống của dân tộc, cùng những chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh, chống trả lại âm mưu cướp chính quyền của đảng cướp Hà Nội. Qua lời tự thú ở trên, với 1970 người cán binh nón cối đã chết trong chỉ một đêm, tổng số người Việt Nam hai miền đã chết riêng trong trận này chúng ta có thể ước tính là 5253 người, gồm cả 328 chiến sĩ quân lực Việt Nam Cộng Hòa (tỉ lệ 1/6), và 2955 thường dân vô tội ở Miền Nam (tỉ lệ 1,5/1), không kể bị thương và tàn tật suốt đời.
Trước dịp Tết Mật Thân, 1968, cộng sản Bắc Việt đề nghị Việt Nam Cộng Hòa ngưng chiến một tuần. Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu từng nói: “Đừng nghe những gì cộng sản nói. Mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm.” Tuy nhiên, vì truyền thống văn hóa dân tộc, tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đành phải chấp nhận ba ngày ngưng chiến, để dân chúng và binh sĩ Miền Nam có cơ hội sum họp gia đình, vui hưởng chút thanh bình hiếm hoi trong ba ngày Tết. Đã có âm mưu trước của kẻ cướp, họ âm thầm chuyển quân, chờ đúng vào lúc tiếng pháo Giao Thừa nổ vang đón Tết Mậu Thân, là khắp Miền Nam đoàn quân giải phóng vùng lên cướp chính quyền. Thế là:
Tổ quốc vấn khăn tang, mây che phủ đầu.
Trên thành phố thân yêu, xóm làng, thị trấn, thân yêu.
Hàng vạn nhà ra tro, ra khói, bốc cao trời.
Hàng vạn người dân không cơm, không áo, rét căm căm.
Hàng vạn người dân tay ôm, tay bế, bỏ quê nhà.
.........
Ô hay, ô hay. Chiến tích giải phóng hòa bình.
Những gì người đã hứa; nào là dân chủ, tự do.
Người hãy nhìn; chân tay xương máu của dân mình.
Người hãy nhìn; con đê phơi xác chết phân thây.
Người hãy nhìn; trên con sông trôi xác chết vật vờ.
Trên gốc rạ, trên lúa, trên cây.
Trên bụi cỏ, trên rẫy, trên nương.
Qua những lời ca đầy tang thương, bi hận trong bài Vuốt Mặt, nhạc sĩ Anh Việt Thu cho thế hệ Việt Nam chúng ta hôm nay thấy lại cảnh đón Tết Mậu Thân 1968, ở miền Nam mà họ vẫn gọi là chiến thắng. Khắp nơi, đâu đâu cũng xác người, xác người, và xác người. Một hình ảnh chỉ cần nghe nhắc đến, một người Việt Nam bình thường phải cảm thấy rùng mình kinh hãi. Ông nhạc sĩ này sau ngày 30/4/1975 đã tự tử vì không muốn sống trong xã hội chỉ gồm những con người dã thú.
Thế là, kể từ đó, những ngày Tết đầu năm truyền thống của người Việt Nam, không còn là ngày mừng Xuân, mà vĩnh viễn là ngày giỗ của bao nhiêu gia đình, nhất là đồng bào ở Huế, để tưởng nhớ ông bà cha mẹ đã bị chết thảm khốc, đau thương, vì cái chiến dịch cướp chính quyền của đảng cướp hiện nay gây ra. Những thân nhân ở miền Bắc không thể biết chính xác ngày giỗ của ông bà cha mẹ họ. Nhưng ít ra cũng có 1970 gia đình có cha ông đã chết ngay vào đêm Giao Thừa như Chế Lan Viên đã tự thú. Nêu ra ở đây để chúng ta cùng nhận ta sự lưu manh và tàn ác của đảng cướp này đối với dân tộc Việt Nam.
Những thế hệ người Việt từng thề Sinh Bắc Tử Nam đó không bao giờ có cơ hội nghe được lời tự thú này của Chế Lan Viên. Họ cũng không có cơ hội nghe câu nói của Lê Duẩn: “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Sô, Trung Quốc.” Quả thật thảm thương cho số kiếp ngu muội của những kẻ đánh thuê. Đã chết một cách oan khiên, tủi hận, lại còn gây khổ nạn cho con cháu nhiều đời sau.
Điều khó khăn nhất cho người ngu dốt là tính ngông cuồng, kiêu căng, tự cao, tự đại. Lúc nào cũng tự cho mình hay mình giỏi, biết hết mọi chuyện. Gặp người lương thiện thì không sao. Nhưng gặp kẻ lưu manh, chắc chắn họ bị nó sử dụng, đến tán mạng cũng không hề hay biết. Nhưng khổ nỗi. Đã ngu muội thì làm sao phân biệt được kẻ lưu manh và người lương thiện. Hàng triệu sinh mạng của các thế hệ đi trước đã chết thảm khốc, lót xác cho đảng cướp trong mưu đồ cướp chính quyền và tài sản dân chúng, cũng đáng để cho chúng ta hôm nay suy nghĩ, để nhận ra bài học lịch sử viết bằng máu này. Chúng ta nên thận trọng điều này. Không khéo, thay vì đội nón cối, mang dép râu, đeo AK, vác B40, vượt Trường Sơn như những thế hệ đi trước, chúng ta hôm nay vẫn đang tiếp tục truyền thống ngu muội hôn ám này, nhưng trong một bối cảnh lịch sử khác: nghe iPhone, cầm iPad, lướt trên Net, đọc email, xem youtube.
“Đường vinh quang xây xác quân thù.” Quân thù nào ở đây? Hay chỉ là một đám ngu muội, say máu giết người cướp của, đem sinh mạng mình làm kẻ đánh thuê cho Nga cho Tàu, rước cướp vào nhà để hủy diệt tương lai con cháu. Họ ngu muội tự nguyện xích chân vào những khẩu cao xạ 12,7 ly, vào xe tăng đại pháo, nhằm lót xác cho tên đầu sỏ cướp nước, nhe hàm răng vẫu vui cười hớn hở, nâng những ly rượu đỏ màu máu, reo mừng chiến thắng ở Hà Nội, và ký công hàm trao Hoàng Sa cho Tàu. Ngày nào người dân Việt Nam chúng ta còn lải nhải mấy câu hát cướp nước của văn nô Nguyễn Văn Cao, ngày đó dân Việt Nam còn phải chịu khổ nạn triền miên.
Chúng ta, những người Việt Nam sinh ra từ 1970 đến nay, là nạn nhân của những thế hệ ngu dốt và nặng máu ăn cướp, sinh ra từ những năm 20, 30, 40, 50, 60 của thế kỷ trước. Chúng ta muốn hành nghề ăn cướp thì không kể ở đây. Nếu muốn thay đổi cuộc sống, cho chính mình, cho con cháu, chỉ có một cách duy nhất. Phải cùng nhau đuổi cướp. Như ngày 10/5/2016 vừa qua, dân chúng cả làng ở Hà Tĩnh vác dao, vác gậy rượt đuổi đám công an cộng sản chạy quắn đít. Tuy nhiên, trên bình diện cả nước, lẻ tẻ vài ngàn người cũng chẳng ăn thua gì.
Chúng ta không cần phải cầm dao, cầm súng, nghiến răng đòi “xây xác quân thù.” Trong lòng cứ mãi sôi sục căm thù chắc chắn chúng ta sẽ làm mồi cho bọn lưu manh, như đã từng xảy ra trong thế kỷ trước. Kẻ thù của dân tộc Việt Nam chúng ta là sự ngu dốt, hèn hạ, ích kỷ, tham lam, côn đồ. Nó nằm ngay trong đầu của mỗi chúng ta. Nó hiện ra trong từng nhận thức, suy nghĩ, và hành động của từng người. Nó hiện ra trong từng câu từng chữ khi ghi comment trên Net. Chúng ta không căm thù ai cả. Chúng ta không cầu xin ai cả. Chúng ta chỉ lấy lại quyền sống của mình và giữ gìn cho con cháu. Thỉnh cầu, kiến nghị họ nên lo cho dân cho nước, chứng tỏ chúng ta chưa hiểu gì về họ cả. Triệu triệu người cùng xuống đường biểu tình phản kháng, từ ngày này, sang tháng khác, qua năm nọ, thì mới được. Vài trăm người, vài ngàn người, trong một dân số 93 triệu, và ồn ào trong vài tiếng đồng hồ, cũng chỉ là muối bỏ biển. Họ phải tốn ít nhất 40 năm mới cướp được toàn cõi Việt Nam. Chúng ta không thể nào xuống đường biểu tình vài ngày mà lấy lại được. Tiếp tục trùm chăn, lo sợ, ích kỷ, trông chờ người khác làm giùm, thì cứ ngồi đó chờ ngày bị cướp. Điều này chắn chắn không thể thoát khỏi. Vì tất cả chúng ta đang sống dưới sự cai trị của một đảng cướp.
Bảo rằng làm vậy ai lo kiếm tiền nuôi gia đình. Nếu nghĩ như vậy thì cứ tiếp tục sống trong kiếp nô lệ, sống kiếp đàn heo trong chuồng chờ ngày bán thịt. Một con heo phải cần có thời gian vỗ béo trước khi bán thịt (Animal Farm – George Orwell). Chờ khi nào cần cướp thì họ ban hành quy định nhà nước và thản nhiên thu hồi đất đai, hoặc đổi tiền để cướp tất cả tài sản bao nhiêu năm đổ mồ hôi, sôi nước mắt mình tạo ra. Điều này chắc chắn sẽ phải xảy ra. Không thể nào chúng ta thoát khỏi.
Những nạn nhân bị cướp nhà, cướp đất hiện nay, cũng từng chỉ muốn yên phận lo làm ăn và nuôi gia đình. Mang tư tưởng này trong đầu là sai lầm, nguy hiểm, và tai hại vô cùng. Không những cho mình mà cả tương lai con cháu. Họ chỉ cần có vậy. Họ sẽ hài lòng xoay tay nói: “Như vậy là tốt lắm. Cứ ngoan ngoãn sống trong chuồng. Không được ồn ào, chạy nhảy lung tung. Tao sẽ cho lũ mày ăn cám rau đầy đủ. Khi nào tới đợt, tao sẽ kêu lái thịt đến đây cân ký.” Hãy nhìn công lao của những người dân bao nhiêu năm qua, và kết quả ngày hôm nay như thế nào. Kêu oan, khiếu kiện, với kẻ cướp chỉ chứng tỏ mình không hiểu cướp là thế nào. Tốn công vô ích.
Khi muốn cướp của, một tên cướp sẽ dùng dao, hay búa, để uy hiếp nạn nhân. Nhưng với một đảng cướp đang nắm quyền cai trị, khi cướp họ sẽ dùng luật. Sau đó, nếu cần họ sẽ dùng công an, quân đội, xe tăng, thiết giáp để trấn áp và cưỡng chế những kẻ không chịu tuân hành theo quy định luật pháp của nhà nước. Cùng là kẻ cướp, nhưng cấp độ, và cách thức, khác nhau ngàn vạn lần như thế. Bởi vậy, họ mới cần cướp chính quyền. Đây là điều cần phải làm trước tiên. Một khi đã cướp được chính quyền, toàn thể dân chúng và đất đai sẽ là nguồn tài nguyên vô tận để họ thay phiên nhau cướp.
Khi gặp một kẻ cướp xông đến cướp điện thoại đang cầm trên tay, có thể nào chúng ta tẩn mẩn thuyết giảng: “Anh không nên làm như vậy, tội nghiệp tôi lắm. Anh lấy đi làm sao tôi liên lạc với người nhà. Anh nên ăn ở hiền lành để đức cho con cái sau này.” Không khéo, sẽ bị nó đấm một cái sặc máu mũi trước khi nó nhét iPhone vào túi quần, và bỏ đi, để dạy chúng ta bài học khôn, biết thế nào là kẻ cướp.
Cướp bè đảng đang nắm quyền cai trị cả nước còn tàn bạo hơn nhiều. Năm 2008, họ sẵn sàng điều động quân đội, xe tăng, thiết giáp, tàn sát cả làng dân tộc Tây Nguyên để thu hồi đất, bán cho Tàu cộng xây dựng dự án Bauxite. Chúng ta không hề biết việc này, cứ mãi đâm đơn khiếu kiện và kêu oan. Gửi thỉnh nguyện thư, khuyên họ nên lo cho dân là điều khôi hài và ấu trĩ. Bởi chúng ta chưa hiểu chữ cướp trong tiếng Việt có nghĩa như thế nào, diễn tả một loại người thế nào. Nếu chưa hiểu, chúng ta phải tiếp tục học bài. Dĩ nhiên, phải đóng học phí. Bao lâu cũng không sao. Càng lâu càng tốt.
Chúng ta không nên hiểu lầm rằng học phí phải đóng chỉ là tiền bạc, tài sản, và nhà đất. Những thế hệ trước đây, phải đóng học phí cho sự ngu dốt bằng chính sinh mạng của họ, và tương lai con cháu, tức chúng ta hôm nay. Không kể Hoàng Sa và Trường Sa, hiện nay trên lãnh thổ đất liền của Việt Nam đã có 17 vùng gọi là tô giới Tàu cộng, nằm rải rác ở những nơi trọng yếu. Từ Lạng Sơn, Hà Nội, Hải Phòng, Hà Tĩnh, Đà Nẵng, Lâm Đồng, Quy Nhơn, Cần Thơ, v.v... Tô giới là vùng đất của Tàu cộng, người Việt không được bước vào, dù Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Xuân Phúc. Con số 17 này sẽ không ngừng ở đây. Chúng ta hãy nghĩ đến một ngày con số tô giới là 50, 100, 300 thì số phận người Việt chúng ta sẽ ra sao. Sự tàn ác của Tàu cộng chúng ta không cần nói đến ở đây. E rằng, đến lúc đó chúng ta mới thực sự biết mình phải đóng học phí bằng cách nào.
Bị một vài dùi cui công an đánh bật máu khi đi biểu tình bảo vệ môi trường biển, cá chết ở Vũng Áng, thì chưa ăn thua gì đâu. Nên biết rằng, hiện nay ở Việt Nam vẫn còn nhiều người cha mẹ bán máu nuôi con. Nhưng họ không dám xuống đường phản đối, vì sợ công an đánh đổ máu mũi. Không phải họ thiếu lòng hy sinh hay ươn hèn. Nhưng họ quá ngu muội. Tầm nhìn xa không lâu hơn một tuần lễ. Tầm nhìn rộng không vượt khỏi mấy tấm vách lá xiêu vẹo che mưa nắng. Thế là họ tiếp tục đi bán máu nuôi con đến hết kiếp. Nhưng tương lai con cháu họ cũng chẳng khá gì hơn. Không khéo, chúng ta cũng đang làm công việc bán máu này, nhưng dưới một hình thức khác. Muốn hết ngu dốt phải đóng học phí, dù đó là trường học hay trường đời.
Cái giá của tự do dân chủ, luôn phải trả bằng máu. Một bằng chứng lịch sử để chúng ta cùng suy nghiệm. Để phá nát nền tự do dân chủ của Việt Nam Cộng Hòa ở Miền Nam, đảng cướp cộng Miền Bắc cũng phải tốn rất nhiều máu. Máu của hàng triệu người Việt Nam ngu dốt, ở hai miền, bị họ lừa gạt và lợi dụng. Và máu của hàng triệu người Miền Nam tỉnh táo, một lòng vì quốc gia dân tộc, quyết liều mạng chống trả để bảo vệ người dân. Muốn xây dựng, kể cả đập phá, một nền tự do dân chủ, bất cứ quốc gia nào trên thế giới cũng đều phải trả giá bằng máu. Đất nước Hoa Kỳ có được ngày hôm nay cũng không ngoại lệ.
Không nhận ra được điều này, tức chúng ta đang tự gạt mình. Tuy nhiên, khi chấp nhận trả giá, chưa chắc chúng ta phải đổ máu. Nhưng không dám trả giá, chắc chắn số phận chúng ta còn thảm khốc hơn đổ máu ngàn lần. Bằng chứng. Ngày 10/5/2016 ở Hà Tĩnh, vừa qua, nếu một vài người xuống đường, chắc chắn bị công san bắt đem về đồn đánh đập, không chết cũng bị tét đầu đổ máu. Tuy nhiên, khi tất cả dân làng cùng vùng lên, cả đám công an phải vác súng, vác khiêng bỏ chạy thục mạng, để giữ mạng sống. Kết quả không có người nào bị công an bắt cả. Chúng ta nên nhận ra một điều. Vì quá sợ hãi nên họ mới ra tay trấn áp. Vấn đề là chúng ta có thắng nổi sự sợ hãi của chính mình hay không. Nếu không, chúng ta nên tiếp tục hành nghề bán máu nuôi con.
Vừa qua, trong chuyến viếng thăm Việt Nam, ngày 24/5/2016, tổng thống Hoa Kỳ, Barack Obama có nói với tuổi trẻ Việt Nam chúng ta rằng: “Số phận nằm trong tay các bạn. Your destiny is in your hands.” Đây không phải là một câu nói đùa.
Mỗi chúng ta, dù muốn hay không, vẫn đang quyết định số phận của mình và tương lai con cháu. Những thế hệ Việt Nam ngu dốt đi trước đã tạo nên tình trạng ăn cướp hôm nay. Bây giờ đến phiên chúng ta, dù muốn hay không, vẫn phải quyết định số phận của mình và cho con cháu. Ngồi yên, than trách, cũng là một cách quyết định, giúp đảng cướp tiếp tục sống lâu, sống mạnh hơn nữa. Tùy ở mỗi chúng ta tự quyết định. Không ai làm giùm cho chúng ta được cả.
Chúng ta nên nhớ, từ thời hồ chí minh, 1930, đến nay, trước sau họ vẫn là một đảng cướp. Chưa nhận ra điều này tức vẫn chưa nhận ra cốt lõi của vấn đề. Than trách, khóc lóc, van nài, kiến nghị, kêu oan, buồn hận, thỉnh nguyện, khiếu kiện, bất mãn, tức giận, chửi mắng, nguyền rủa, kể cả lột áo quần trần truồng nằm lăn lộn dưới đất để phản đối, hay khóc lóc thắp nhang vái lại họ thương tình. Tất cả đều vô ích. Bởi vì chúng ta vẫn chưa biết họ là ai cả.
Điều hay của người dân Việt Nam chúng ta là; với một chính phủ, như Việt Nam Cộng Hòa, lo tốn máu, bảo vệ sinh mạng và chăm lo đời sống dân chúng, thì vùng lên đánh phá, để cướp chính quyền. Trong khi đó, dưới sự cai trị của một đảng cướp, chúng ta chỉ dám thắp nhang khóc lóc, vái lạy, van xin khi bị cướp. Cảnh người dân thắp nhang vái lạy công an cưỡng chế: https://www.youtube.com/watch? v=07TyVCuoIR4
Hiểu rõ vấn đề mà không chịu đổ mồ hôi, sôi máu mắt, ra tay hành động, để giải quyết, thì cũng vô ích.
Chúng ta nên nhớ rằng, cũng vì những nhận thức, suy nghĩ, và hành động, của nhiều thế hệ đi trước đã tạo nên một xã hội ăn cướp tại Việt Nam hiện nay, và có nguy cơ mất nước. Họ không hèn. Liều chết, lội bộ vượt Trường Sơn, cắt máu ăn thề, quyết Sinh Bắc Tử Nam thì làm sao gọi là hèn được. Vẫn có những người nặng lòng yêu nước. Trước khi bỏ xác trên rừng Trường Sơn vẫn mơ ngày giải cứu đồng bào Miền Nam thoát ách cai trị dã man của Mỹ, Thiệu. Họ chỉ ngu muội, hôn ám, nên bị đảng cướp xử dụng xương máu, mà không hề hay biết, lại còn cúi đầu, cong lưng thờ lạy. Sau 30/4/1975, chiến dịch 4V được bộ đội cộng cối thực hiện để bần cùng hóa Miền Nam. Đó là chiến dịch ăn cướp tài sản đầu tiên tại miền Nam sau khi cướp chính quyền: Vào Vơ Vét Về. Khi vào Sài Gòn, nhìn thấy sự trù phú giàu mạnh của Miền Nam, dù đã tơi tả, xơ xác sau 4V, bà Dương Thu Hương ngồi bệt xuống đất ôm đầu khóc tức tưởi. Khóc vì nhận ra cả đời mình bị lừa gạt. Khóc vì sự ngu muội của chính mình. Đó là những người may mắn còn sống sót, và còn có khả năng nhận thức. Hàng triệu người Việt Nam khác bỏ xác trên rừng Trường Sơn, hay vùi thây nơi đồng bằng Nam Bộ, không có cơ hội này.
Chúng ta, những thế hệ sinh ra từ 1970 trong thế kỷ 20 đến nay, là nạn nhân do sự ngu dốt của những thế hệ đi trước. Sinh ra trong một gia đình thất học, nghèo khổ. Cha mẹ cả đời chỉ biết kiếm sống bằng nghề nhặt rác. Muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn, cho chính mình và con cháu sau này, chúng ta phải làm việc gấp mười, gấp trăm, gấp ngàn lần hơn, mới mong thoát khỏi kiếp sống dơ bẩn, hôi thối hiện nay. Ngoài việc phải đi nhặt rác kiếm sống qua ngày, chúng ta phải cắn răng vượt sông, vượt suối, lội bộ đến trường. Phải uống nước lã dằn bụng đói, phải căng mắt thức khuya học bài. May ra, một ngày nào đó mới thoát khỏi kiếp sống cơ cực hiện nay. Nếu không, chúng ta vẫn tiếp tục truyền thống nhặt rác cho đến hết đời. Và truyền lại cho con cháu một di sản đầy hôi thối, dơ bẩn, của một bãi rác đầy mầm bệnh tật.
Xã hội Việt Nam chúng ta đang sống hôm nay, là di sản ngu muội, hôn ám, và tàn ác của những thế hệ đi trước để lại. Bởi vì dù là kẻ cướp, họ vẫn là người Việt Nam. Đã là người dân Việt Nam, chúng ta chỉ có hai cách sống. 1. Cúi đầu lặng lẽ để được yên thân tiếp tục sống qua ngày, trong xã hội ăn cướp hiện nay và chờ ngày mất nước. Lúc đó con cháu chúng ta sẽ còn thảm khốc ngàn lần hơn cuộc sống tồi tệ của chúng ta hôm nay, trong kiếp nô lệ cho giặc Bắc. 2. Phải đổi mới cuộc sống, để chúng ta và con cháu còn có cơ hội làm người Việt Nam, sánh vai cùng thế giới. Không có cách nào khác.
Những thế hệ hệ đi trước đã thất bại trong vai trò lịch sử của họ. Đã sinh ra làm người Việt Nam, dù muốn hay không, chúng ta cũng phải chấp nhận vai trò lịch sử của mình. Thất bại như những thế hệ đi trước, hay đổi mới cuộc sống, hoàn toàn do chúng ta. Không có cách nào khác. Thất bại, hay thành công, đều có cái giá của nó. Cái giá do sự thất bại của các thế hệ đi trước, chúng ta đã hiểu, và đang nhận lãnh. Hôm nay chúng ta tiếp tục thất bại trong vai trò lịch sử của mình. Chính chúng ta phải trả giá cho sự thất bại này. Và không chỉ có vậy, con cháu chúng ta sẽ phải gánh chịu hậu quả này. Cái giá cho sự thất bại luôn luôn là tai họa thảm khốc.
Những gì đã xảy ra trong lịch sử quá khứ, chúng ta không thể thay đổi được. Chúng ta không nguyền rủa quá khứ. Hàng triệu người Việt Nam cả hai miền Nam Bắc đã dùng máu của họ để viết nên những trang lịch sử này, dù là tồi tệ, thê lương. Điều chúng ta phải làm là nhận cho ra, và học cho xong, bài học lịch sử của người đi trước để lại. Học chưa xong, bắt buộc phải đóng học phí tiếp tục học mãi. Cái giá cho bài học lịch sử này, không chỉ là tài sản, đất đai, tiền bạc, mà còn là chính sinh mạng mình và, quan trọng hơn nữa, tương lai con cháu. Như những thế hệ trước đây đã, và hôm nay chúng ta phải, gánh chịu.
Điều chúng ta có thể làm là cho hôm nay và cho ngày mai.
Nếu không tốt hơn, tức đổi mới cuộc sống, tương lai chắc chắn phải xấu hơn. Người nào hiểu rõ định luật Murphy sẽ đồng ý với điều này. Không có chuyện sẽ giống như ngày hôm nay. Bởi vì mỗi ngày tô giới của Tàu cộng sẽ nhiều hơn. Thất bại của những thế hệ đi trước đã tạo nên 17 vùng tô giới tại Việt Nam hiện nay. Con số 17 này sẽ không dừng ở đây. Chúng ta thất bại vai trò lịch sử hôm nay, con số tô giới sẽ là 100, 500, 1000. Và cuối cùng Việt Nam trở thành một quận huyện của Tàu cộng. Điều này hoàn toàn do chúng ta quyết định. Muốn đổi mới cuộc sống, chúng ta cũng phải tự lo liệu. Không ai làm giùm chúng ta được cả.
Muốn đổi mới cuộc sống, mỗi người dân Việt, nhất là thế hệ sinh từ năm 1970 trở đi, chúng ta phải quyết tâm làm cuộc đổi đời. Đổi từ nhận thức, đến suy nghĩ, và hành động. Thiếu một trong ba yếu tố này coi như chúng ta thất bại trong vai trò lịch sử của mình. Tiếp tục sống kiếp nô lệ như hiện nay, chờ ngày bị cướp. Cướp ở đây, không chỉ là cướp đất đai, tài sản, mà là cướp nước. Và chúng ta có nói gì cũng chỉ là những ngôn từ, đọc cho vui mắt, hả lòng, trong hiện tại.
Việt Nam là căn nhà chúng ta đang sống. Nếu muốn sống vui sống khỏe, diệt trừ chuột bọ, dọn dẹp rác rưởi, giữ gìn sạch sẽ, là việc chúng ta phải làm. Không ai làm giùm được cả.
Nếu không, thì từ đời cha mẹ, sang đời con cháu, đến đời chắt chít, bắt buộc phải sống dưới sự cai trị của đảng cướp. Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, cũng sẵn sàng để bị cướp. Nghĩa là lúc nào cần, họ sẽ ban hành luật của kẻ cướp sau đó họ chỉ thi hành luật pháp nhà nước, để quy hoạch, để thu hồi là xong.
Xin mở dấu ngoặc, thêm một vài mẩu chuyện khó tin.
Ở Hoa Kỳ, những gia đình, dù có đi làm nhưng lợi tức thấp, vẫn được xem là nhà nghèo. Gia đình gồm vợ chồng và hai con nhỏ dưới 18 tuổi, lợi tức hàng tháng dưới 2003 USD, được xem là nhà nghèo. Khi đủ 18 tuổi, đối với xã hội, người con có tư cách pháp nhân hoàn toàn độc lập với cha mẹ. Nếu người con này chưa có việc làm, vẫn có thể nộp đơn lãnh trợ cấp xã hội, một cách độc lập, dù vẫn sống cùng nhà. Khi hội đủ điều kiện nghèo do chính phủ quy định, sẽ được nhận trợ cấp. Ở đây, không có năn nỉ, xin xỏ, hay cầu khẩn, ai cả. Đây là bổn phận và trách nhiệm phải lo cho dân chúng của chính phủ Mỹ qua Sở An Sinh Xã Hội.
Điều này cũng như tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ban hành Luật Người Cày Có Ruộng, năm 1970. Thời gian này chiến tranh tại Miền Nam đang xảy ra khốc liệt do những người giải phóng miền Bắc tràn vào cướp chính quyền. Lúc bấy giờ không có ai khiếu kiện hay kêu oan gì với chính phủ Việt Nam Cộng Hòa cả. Ngoài bổn phận lo bảo vệ sinh mạng dân chúng, chính phủ còn phải lo cho đời sống toàn dân. Đã gọi là bổn phận và trách nhiệm là phải tự động làm. Không phải chờ kêu oan, hay khiếu kiện, như hiện nay dưới chế độ ăn cướp của cộng sản. Đối với những người trẻ tuổi chúng ta, vừa nghe qua, xem đây là ngôn ngữ cường điệu, không thực. Làm bậc cha mẹ, phải tự động lo cho con cái miếng ăn cái mặc. Không phải chờ con cái đói lã người, nằm vật vã rên khóc, mới lo đi mua nồi. Từ nhỏ đến lớn, khi chúng ta cần việc gì, đi đến đâu, cũng phải có chữ XIN trong đầu. Một khi chúng ta xin thì cho hay không là quyền của họ. Chúng ta không có quyền than trách.
Một khi được gọi là nhà nghèo chính phủ Mỹ sẽ cung cấp nhà cửa, tiền bạc, thực phẩm, y tế, kể cả điện thoại di động. Có một loại tiền gọi là thẻ thực phẩm. Xử dụng như thẻ ngân hàng, nhưng chỉ dùng mua thực phẩm. Mua một cây tăm, cây viết chì, hay bia rượu cũng không được. Đây là chương trình trợ giúp người nghèo do Bộ Nông Nghiệp Hoa Kỳ trả tiền. Một người có nhà cửa, xe cộ, nhưng vì làm ăn thua lỗ, khánh tận, không có đủ lợi tức hàng tháng để sống, vẫn có thể dùng thẻ thực phẩm. Điều này tương tự như một người đang tráng kiện, khỏe mạnh, gặp tai nạn, hay đau ốm, gia đình phải chăm sóc, đút từng muỗng cháo, là việc bình thường. Vào thời điểm 0 giờ 01 phút sáng, của ngày 01 đầu tháng (0:01 AM), số tiền mua thực phẩm trong tháng được tự động chuyển vào thẻ. Một người sống độc thân được cấp 200 USD tiền thực phẩm mỗi tháng. Gia đình nhiều người số tiền thẻ thực phẩm càng nhiều. Nhưng không phải 4 người là 800 USD, có thể chỉ còn 750 USD, vì sống chung đỡ tốn thức ăn hơn. Vì đây là tiền ăn, họ phải xài cho hết từng tháng. Cho nên gần cuối tháng, nhiều người Mỹ gốc Việt dùng thẻ thực phẩm mua tôm hùm, bê thui, hải sản, ăn nhậu, xài cho hết số tiền trong tháng. Con cái được nuôi ăn học miễn phí cho đến đại học, kể cả tiền sách vở và ăn uống ở trường. Hàng tháng họ còn có thể lãnh thêm thực phẩm từ các Ngân Hàng Thực Phẩm (Food Bank). Nên việc, ngán đồ ăn Mỹ, lãnh thực phẩm xong đem về nhà đổ thùng rác là việc họ phải làm. Dù không ăn, họ vẫn tiếp tục lãnh thực phẩm từ các Ngân Hàng Thực Phẩm, vì tham lam và cũng để chứng tỏ mình nghèo. Thịt đem về dồn chất trong ngăn đá tủ lạnh lâu ngày choán chỗ cuối cùng phải đem bỏ thùng rác là việc phải làm. Nhiều người Việt Nam sang Mỹ làm nghề tự do, như làm móng tay, sửa nhà, giặt thảm, chạy xe hơi Uber, cắt cỏ, thợ may, lãnh tiền mặt không khai thuế, nên thuộc thành phần gia đình nghèo, và hưởng hầu hết các chương trình trợ cấp và an sinh xã hội này.
Có nhiều người Mỹ gốc Việt, con cháu làm nên ăn ra, giàu có, nhưng theo quy định luật pháp, họ vẫn là một đơn vị gia đình độc lập không có lợi tức. Nên họ vẫn thuộc thành phần nghèo. Họ lãnh nhà chính phủ cấp, nhưng để trống, không ở, về sống chung với con cháu cho đỡ buồn. Dù bỏ trống, không ở, họ vẫn phải lãnh nhà chính phủ, để chứng tỏ mình nghèo, để còn nhận những dịch vụ an sinh xã hội khác như y tế, tiền mặt, điện thoại di động, thẻ thực phẩm.
Gia đình có con cái bị dị tật bẩm sinh như câm, điếc, đi cà thọt, tê liệt, bại xụi, chính phủ sẽ nuôi người này suốt đời. Người nhà chăm sóc sẽ được lãnh lương hàng tháng. Đến 18 tuổi nếu muốn ở riêng, chính phủ cung cấp nhà cửa, cùng những dịch vụ an sinh xã hội khác. Trong nhà có người già cả, bệnh không phải nằm bệnh viện vẫn được quy chế này. Giường, nệm, xe lăn, gậy chống, bồn cầu, tả lót, bao tay, cho người này sẽ được cung cấp đúng theo yêu cầu của bác sĩ. Chính phủ trả tiền. Khi thấy cũ, hay không thích có thể thay mới. Đối với người già cả, hàng tuần có lịch trình xe đến tận nhà, đưa rước đi chơi đó đây để thư giản tinh thần. Người nhà nhận làm điều này, dù đó là cha mẹ già của mình, sẽ được chính phủ trả tiền công theo giờ, kể cả tiền xăng.
Để nhớ ơn những bộ tộc từng sinh sống ở Bắc Mỹ, trước khi Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ thành lập, người dân Mỹ thuộc các bộ tộc Da Đỏ được chính phủ Hoa Kỳ nuôi suốt đời, từ thế hệ này sang thế hệ khác, từ ông bà cha mẹ, đến con cháu chắt chít, trong mọi hoàn cảnh.
Ngày 17/3/2009, hai cô gái người Mỹ gốc Hàn, Euna Lee và Laura Ling, bị chính quyền Bắc Hàn bắt, buộc tội vào lãnh thổ trái phép và tuyên án 12 năm tù. Chính phủ Mỹ cùng báo chí trong nước rầm rộ phản đối. Chính quyền Bắc Hàn dĩ nhiên làm cứng không chịu thả. Suốt mấy tháng trời, chính phủ Hoa Kỳ phải gây áp lực ngoại giao và kinh tế thật mạnh, tìm mọi cách buộc chính quyền Kim Jong Il phải thả hai cô gái công dân Hoa Kỳ này về Mỹ. Cuối cùng, sau nhiều dàn xếp, ngày 4/8/2009, cựu tổng thống Bill Clinton phải đích thân bay sang Bắc Hàn, gặp lãnh tụ Kim Jong Il. Sau khi tiếp chuyện với Bill Clinton, Kim Jong Il, tuyên bố tha bổng hai cô gái, để ngày hôm sau cựu tổng thống Bill Clinton đưa họ trở về Mỹ. Chúng ta nghe như chuyện kỳ dị. Nhưng đây cũng như việc con trẻ bị nạn, bậc cha mẹ bỏ ăn bỏ ngủ, chạy đôn chạy đáo, tìm mọi cách lo đem con cái về nhà bình an là điều bình thường. Chỉ là ở Việt Nam, sống dưới sự cai trị của một đảng cướp, chúng ta không có cái bình thường này.
Nghe như chuyện hoang đường trên sao hỏa, có muốn tin cũng tin không nổi.
Chúng ta nêu ra một vài ví dụ ở trên, về chính phủ Việt Nam Cộng Hòa và Hoa Kỳ, để cùng nhận biết rằng, một chính phủ của dân, do dân và vì dân, là như vậy. Nó hoàn toàn khác với cái gọi là cai trị của một đảng cướp.
Ở Việt Nam sống dưới chế độ ăn cướp của một đảng cướp mọi người chúng ta đã biết, hoặc sẽ biết.
Chưa hết khổ nạn đâu. Vẫn còn dài dài. Đã hơn 40 năm rồi, và sẽ còn lâu hơn nữa, nếu đảng cướp này còn nắm quyền cai trị Việt Nam. Nếu chúng ta không chịu quyết tâm đổi mới cuộc sống chắc chắn phải tiếp tục truyền thống bị cướp, từ thế hệ này sang thế hệ khác. Chưa nói đến việc họ đang bán nước cho Tàu cộng. Nên nhớ hiện nay đã có 17 tô giới của Tàu ngay trên đất Việt, và sẽ còn nhiều hơn nữa. Đến lúc đó còn tàn khốc thảm sầu ngàn vạn lần hơn nữa. Những vụ các chết ở Vũng Áng, hay các tỉnh miền Trung, đến tận miền Nam vừa xảy ra, chỉ là phần dạo đầu cho một màn Đại Bi Kịch sắp trình diễn trên sân khấu Việt Nam. Người nào không tin hãy chờ làm chứng nhân lịch sử.
Ở trên đã nói đến, muốn đổi mới cuộc sống, chúng ta cần phải có nhận thức, suy nghĩ và hành động đúng đắn. Thiếu một trong ba cũng vô ích. Theo thứ tự, nhận thức là điều đầu tiên và vô cùng quan trọng. Bởi vì nếu nhận thức sai lầm sẽ dẫn đến suy nghĩ và hành động sai lầm. Điều này sẽ gây bao nhiêu tai họa về sau.
Qua lịch sử, chúng ta đã biết, do ngu dốt, nên nhận thức sai lầm. Gặp kẻ bất lương nói sao mình nghe vậy, là chết, là tai họa. Cho dù đó là những khẩu hiệu rỗng tuếch nhưng có khả năng kích thích người nghe: giải phóng dân tộc, xây dựng tổ quốc, đuổi Tàu cứu Việt. Dù có lòng hy sinh cứu dân, cứu nước cũng là tai họa ngàn đời. Lời tự thú của Chế Lan Viên cho chúng ta biết kết quả của sự ngu muội. Không những bản thân mình chết oan khiên, tức tưởi, mà còn gây tai họa cho nhiều đời sau. Bởi chúng ta đang bị đám lưu manh xử dụng, cho những mục đích cướp dân bán nước mà hoàn toàn không hề hay biết. Những dòng chữ Sinh Bắc Tử Nam gắn trên nón cối bộ đội của hàng trăm ngàn xác cán binh cộng sản Bắc Việt vào những năm 1960, 1970 của thế kỷ 20, đã để lại cho chúng ta một xã hội hôm nay. Trước khi chết họ vẫn nghĩ rằng hy sinh để cứu dân, cứu nước. Họ không hề biết rằng, họ đang góp công, góp máu, góp mạng, cho một âm mưu hại dân bán nước của một đảng cướp.
Ngoài việc dùng bạo lực để trấn áp, những người thuộc đảng cướp này có cả một lực lượng tuyên truyền hùng hậu và chuyên nghiệp, được nghiên cứu và thực hiện một cách liên tục và hiệu quả. Nếu không, làm sao họ gạt được cả một dân tộc suốt tám mươi năm nay. Thực tế, họ hiểu rõ, bạo lực chỉ là thứ yếu. Điều quan trọng, và quyết định là cái đầu của người dân Việt chúng ta. Bởi vậy, dù là kinh tế thị trường, nhưng vẫn luôn phải theo cái gọi là định hướng xã hội chủ nghĩa. Có nghĩa là sách, báo, phim ảnh họ vẫn nắm quyền kiểm soát, nhằm định hướng cái đầu, định hướng sự nhận thức, của chúng ta.
Không nên cho rằng, thế hệ chúng ta hôm nay, nhờ có internet, có email, có youtube, có facebook, cùng nghĩa với biết nhiều hiểu rộng, không thể bị lừa gạt như những thế hệ trước đây trong thế kỷ 20. Nghĩ đơn giản như vậy cũng chứng tỏ chúng ta đã nhận thức sai lầm nghiêm trọng. Nên nhớ rằng, chúng ta có những phương tiện hiện nay, thì họ cũng có những phương tiện này. Mỗi hoàn cảnh xã hội, phương tiện có khác. Nhưng không chỉ dành riêng cho chúng ta đâu.
Ngày xưa, người dân mang dép râu đi bộ, họ đi xe Volga. Ngày nay, người dân đi xe Wave, Vespa, họ lái xe Ferrari, Lamborghini, máy bay riêng. Ngày xưa, người dân đi chợ chồm hổm, họ có khu bán hàng cao cấp dành riêng cho lãnh đạo. Ngày nay chúng ta vào siêu thị mua rau thịt, họ ngồi máy bay sang Thái Lan mua thực phẩm không hóa chất. Thực tế, khoảng cách cuộc sống giữa dân chúng bị cướp và người nắm quyền ăn cướp ngày xưa là 10, thì ngày nay là 100, 1000. Khoảng cách sai biệt này là biểu diễn của hàm số lũy thừa mà đảng cướp cai trị luôn áp dụng. Người nào hiểu rõ sự nghịch đảo của hàm số logarithm sẽ dễ dàng đồng ý với nhận xét này. Nói một cách dễ hiểu, chúng ta có 2 đồng, họ cướp 1 đồng. Chúng ta có 10 đồng, họ cướp 7 đồng. Chúng ta có 100 đồng, họ cướp 80 đồng. Chẳng qua vì kém nhận thức nên chúng ta không nhận ra điều này.
Quan trọng vẫn là sự nhận thức.
Vấn đề như thế này. Chúng ta cho rằng mình có đủ sức khỏe đi bộ được. Đúng vậy. Đi được nửa cây số chúng ta còn hăng hái, cười nói vui vẻ. Hơn một cây số đi bộ là bắt đầu thở dốc. Đến hơn ba cây số thì phải lê lếch từng bước một. Đến một lúc chúng ta đành đứng yên, ôm ngực thở hổn hển. Lúc đó, họ chỉ cần đưa tay đẩy nhẹ là chúng ta ngã quỵ.
Trong tuyên truyền nhồi sọ và tẩy não, họ cũng áp dụng phương pháp này để tấn công đầu óc và sự nhận thức của chúng ta một cách tương tự. Họ nói hoài, nói mãi, lúc nào cũng nói, bất cứ ở đâu cũng nói, từ âm thanh đến hình ảnh. Lúc đầu sức khỏe trí não chúng ta còn mạnh, chúng ta vẫn còn phản ứng. Đến một lúc nào đó, đầu óc chúng ta bị tê liệt, tức chúng ta đã đuối sức trong nhận thức. Tương tự như đang ôm ngực thở dốc sau khi đi bộ hơn mười cây số. Lúc bấy giờ một câu nói, một điều nghe, sẽ đánh gục sự nhận thức của chúng ta ngay. Tương tự một cái đẩy nhẹ sau khi chúng ta đi bộ mười cây số, cũng khiến chúng ta ngã quỵ.
Một điều khá rõ ràng trong tình trạng kém sức khỏe đầu óc mà chúng ta dễ nhận biết là qua những dòng comments trên nhiều diễn đàn internet. Có hai loại. Một loại chống đối thì hằn học, chửi rủa, với ngôn ngữ thô tục, bẩn thỉu. Họ là những con bệnh nằm liệt giường rên rỉ. Chỉ cần chúng ta chạm nhẹ tay liền vùng lên la hét vì đau đớn. Một loại tán thành thì ngôn ngữ lõm bõm, câu chữ lung tung. Cùng lắm là vài ba dòng. Bởi sức khỏe đầu óc của họ chỉ có thể đi bộ vài ba chục bước, hiện ra trong ngôn ngữ qua năm ba chữ xiêu vẹo là chấm hết.
Cũng vì sức khỏe đầu óc kém như vậy, nên khi đọc một bài góp ý, hay xem một video clip, nào tương đối khá dài, là đầu óc chúng ta dễ bị mỏi mệt. Lúc bấy giờ, chúng ta mất khả năng nhận thức, hiểu lầm, hiểu sai, lung tung, không thể nhận biết ý chính của bài viết, hay sự dối trá của người nói trên youtube. Rồi từ đó ghi ra những lời comment bậy bạ, dù là tán thành, đến nỗi chính tác giả cũng không muốn xem. Tương tự như sau khi đi bộ năm cây số, là bước chân chúng ta đã xiêu vẹo, khập khiểng, quờ quạng. Điều này biểu hiện một tình trạng sức khỏe đầu óc của chúng ta tệ hại đến thê thảm. Một dân tộc mà sức khỏe trí tuệ của người dân thê thảm đến như thế thì tương lai thật là bi đát.
Chúng ta cùng nêu ra một ví dụ trực tiếp ở đây. Người nào chịu khó đọc đến những dòng chữ này cũng tạm xem như có đủ sức khỏe đầu óc để theo dõi.
Tuy nhiên, nói vậy nhưng chưa hẳn là vậy. Xin thưa trước, những phần sau đây sẽ gây nhức đầu cho những người kém sức khỏe trí não. Người đọc có thể bỏ qua nếu đầu óc cảm thấy mỏi mệt, mất tập trung.
Xin kính mời.
Không nên tự cho rằng đầu óc còn đủ sức khỏe để hiểu tất cả những gì chúng ta đang đề cập ở đây. Chúng ta đã nhận định và phân tích để kết luận rằng chúng ta cần phải đổi mới cuộc sống để đất nước Việt Nam có được một tương lai tươi sáng hơn, và góp phần vào việc giữ nước thoát khỏi hiểm họa mất nước vào tay Tàu cộng do đảng cướp hiện nay đã và đang gây ra.
Xin thưa. Hiểu như vậy không sai. Nhưng vẫn chưa đúng.
Ở đây, chúng ta không kể đến những người dùng ngôn ngữ thô tục để chửi bới. Họ là những người Việt Nam đang sống kiếp dã thú. Gặp sự việc không hài lòng, không hợp ý liền nhe nanh gầm gừ, qua những dòng comment thô tháp. Chúng ta không đề cập đến ở đây.
Chúng ta đang kiểm nghiệm xem sức khỏe đầu óc và khả năng nhận thức như thế nào. Trong tinh thần này, chỉ hiểu được như vậy là quá sai rồi. Sai trăm. Sai ngàn. Hiểu như vậy cũng có nghĩa là chúng ta không có khả năng nhận thức. Hoặc nếu có thì chúng ta cũng chỉ có thể lết bộ năm ba cây số mà thôi. Sau đó là hết sức lực đành phải đứng ôm ngực thở dốc, hoặc nằm lết bên vệ đường.
1. Người đọc cho rằng đây là lời nói vớ vẩn, lếu láo, của một kẻ loạn ngôn, thì đó là biểu hiện của sự té quỵ của đầu óc, chỉ vì một cái đẩy nhẹ.
2. Người đọc thắc mắc, tự hỏi, quái lạ, nói vậy mà không phải vậy thì muốn nói điều gì đây? Người này vẫn còn đủ sức khỏe đầu óc để lê từng bước một. Nhưng sẽ gục ngã sau vài bước nữa.
3. Người đọc hiểu được rằng đổi mới cuộc sống bắt buộc phải vậy, và còn hơn thế nữa. Không thể nói nên lời. Và tự mỉm cười, thì chứng tỏ vẫn còn đủ sức khỏe để nhận thức. Xin chức mừng.
4. Người nào vừa đọc qua đã mỉm cười. Phải có một đầu óc minh mẫn, và nặng lòng với dân tộc mới có được nụ cười này. Người viết xin thay mặt những người chủ trương gửi lời, thật lòng nói hai tiếng bái phục.
Tôn trọng những người chủ trương. Ở đây, người viết chỉ có thể nói như vậy. Xin thưa trước. Nếu người đọc có đủ sức khỏe đầu óc để đọc đến đây mà vẫn còn sức lực nhận thức được ý nghĩa đích thực trong chủ trương của những người muốn đổi mới cuộc sống, cũng nên giữ thái độ tương tự. Không nên vì thích thú, mất kiểm soát, để chứng tỏ mình hay, mình giỏi, vội vàng, nói lung tung, viết bậy bạ, nhất là trên các diễn đàn internet. Điều này cho thấy dù chúng ta có khả năng nhận thức, nhưng đã kém suy nghĩ nên có hành động sai lầm. Tương tự như, sau khi đi bộ được hai chục cây số, tự thỏa mãn với sức khỏe của mình, chúng ta nhảy nhót la hét vui mừng, liền lâm vào cảnh bị khuỵu chân té quỵ, bể đầu, nằm liệt. Lại còn gây phiền phức cho người khác. Ngoài ra, chúng ta nên tôn trọng những người chủ trương đổi mới cuộc sống. Không nên hủy hoại cơ hội luyện tập khả năng nhận thức của những người đọc sau này. Nếu muốn ghi comment hay góp ý cũng chỉ nên ghi lại bốn chữ đổi mới cuộc sống. Không thêm không bớt. Làm được điều này chứng tỏ chúng ta có khả năng nhận thức, suy nghĩ và hành động chính xác, cẩn thận, tuyệt vời. Người viết xin thay mặt những người chủ trương gửi đến người ghi comment hai chữ cám ơn.
Chúng ta nêu ra ví dụ trực tiếp này ở đây để cùng nhận ra một điều. Chỉ có mấy chữ mà nhiều người trong chúng ta còn lúng túng không hiểu. Thì làm sao chúng ta thoát khỏi sự tuyên truyền nhồi sọ, tẩy não, và lừa gạt, của họ để còn đủ khả năng nhận thức được những vấn đề to lớn, quan trọng, đối với quốc gia, dân tộc. Một khi đã nhận thức sai, sẽ dẫn đến suy nghĩ và hành động tai họa khôn lường. Không khéo, chúng ta, cũng như những thế hệ đi trước hy sinh mạng sống để cứu nước, nhưng thực tế là, góp phần vào việc đẩy dân tộc vào họa diệt vong.
Giữa tháng 5/2016 vừa qua, cô Nancy Nguyễn, một công dân Mỹ gốc Việt, 21 tuổi, đang sống an lành sung sướng bên Hoa Kỳ. Nhưng cô đã bỏ tiền túi, mua vé máy bay về Việt Nam để cùng chúng ta xuống đường biểu tình trong vụ cá chết ở Vũng Áng, Hà Tĩnh. Cô Nancy Nguyễn đã bị công an bắt giam trong tù. Nhưng cô bảo, đã quyết định như thế là chấp nhận ở tù cộng sản. Cô chỉ mong góp một que diêm soi sáng tâm hồn thế hệ tuổi trẻ Việt Nam chúng ta hôm nay. Còn chúng ta thì sao? Nhiều người sẽ không trả lời câu hỏi này. Vì chúng ta đọc để giải trí, không phải đọc để tìm hiểu cách sống cho mình, và cho tương lai con cháu.
Ở trên chúng ta cùng nhận ra rằng, những thế hệ tuổi trẻ Việt Nam chúng ta sinh ra từ năm 1970 trở đi là nạn nhân của bao thế hệ đi trước trong thế kỷ 20. Tuy nhiên, đây mới chỉ là một nửa vấn đề.
Một căn nhà sau khi xây xong, dù xây kiểu Việt Nam Cộng Hòa, hay kiểu Việt Cộng Xã Nghĩa, muốn tồn tại qua thời gian, cần phải có sự chăm sóc, bảo trì. Hơn 40 năm qua, nếu không được bảo trì liên tục, chắc chắn căn nhà cộng sản xã nghĩa của đảng cướp này phải sụp đổ. Để giữ vững được vị trí nắm quyền cai trị để ăn cướp, những người thuộc đảng cướp phải tận lực bảo trì quyền lực thống trị của họ. Đó là lẽ tất nhiên.
Còn chúng ta thì sao?
Ở đây, chúng ta chỉ nói đến những người có khả năng suy nghĩ một cách rạch ròi, chi tiết, và sâu thẳm. Xin thưa trước. Những người có thói quen phản ứng theo cảm tính không nên đọc những phần này.
Mãi sống kiếp thờ ơ, hèn nhác, ích kỷ, không nghĩ đến tương lai con cháu, chúng ta cũng đã góp công rất lớn vào sự nghiệp bảo trì cái quyền cai trị để cướp của họ. Chúng ta có khác gì những thế hệ đi trước.
Nhìn lại lịch sử Việt Nam từ năm 1930, kể từ khi đảng cướp này thành lập, chúng ta có thể chia làm ba thời kỳ như sau:
1. Từ 1930 - 1954; vì sự ngu dốt và máu ăn cướp, dân chúng Miền Bắc bị đảng cướp này lừa gạt và xử dụng xương máu, qua chiêu bài chống Pháp giành độc lập, để cướp chính quyền vào năm 1945 và cai trị Miền Bắc, một nửa Việt Nam, vào năm 1954. Lúc bấy giờ, nhờ một số người tỉnh táo, quyết chống giữ, Miền Nam chưa lọt vào tay của họ nên một nửa Việt Nam vẫn còn được sống tự do dưới chính thể Việt Nam Cộng Hòa.
2. Từ năm 1954 - 1975; vì sự ngu dốt và máu ăn cướp, người dân hai miền Nam, Bắc bị đảng cướp này lừa gạt và xử dụng xương máu, qua chiêu bài chống Mỹ cứu nước, nhằm cướp chính quyền Miền Nam vào ngày 30/4/1975. Thế là toàn cõi Việt Nam bị đảng cướp này nắm quyền cai trị. Có nghĩa là họ sẵn sàng cướp của, bất cứ lúc nào. Chúng ta đã biết, cướp chính quyền mà không cướp của thì cướp làm gì.
3. Từ năm 1975 đến nay; vì sự hèn nhát và ích kỷ, toàn thể người dân Việt Nam chúng ta đã đổ công sức ra nuôi họ từ ngày đó đến nay. Và không biết sẽ đến bao giờ. Điều này cũng do mỗi người dân chúng ta hiện nay quyết định.
Tóm lại, chúng ta cùng nhận ra rằng, 40 năm trước, vì ngu dốt và say máu ăn cướp, những thế hệ Việt Nam trong thế kỷ 20, đã giúp đảng cướp này cướp chính quyền cai trị toàn cõi đất nước. Và 40 năm sau, vì hèn nhát và ích kỷ, thế hệ Việt Nam chúng ta hiện nay đã, và đang, nuôi đảng cướp này, sống hùng, sống mạnh. Vì ngu dốt, họ góp mạng, góp máu. Vì hèn nhát ích kỷ, cũng là một dạng khác của ngu dốt, chúng ta góp của, góp công. Có thế, đảng cướp này mới tồn tại suốt 80 năm qua, và còn lâu hơn nữa. Không nên than phiền họ quá tham lam, tàn ác. Không vậy họ không phải là đảng cướp, và không có vần đề hôm nay.
Một ví dụ rất nhỏ để chúng ta cùng nhận ra việc chúng ta đang nuôi họ. Chúng ta ai cũng than phiền công an giao thông ăn hối lộ. Nhưng khi bị họ chận xe lại, chúng ta năn nỉ, đưa tiền hối lộ cho họ để khỏi bị phạt. Khi về đến nhà mới dám lầm bầm chửi công an ăn hối lộ. Chúng ta đã năn nỉ đưa tiền hối lộ cho họ thì than phiền cái nỗi gì. Họ muốn ăn, mà chúng ta không nhét vào miệng họ, thì lấy gì họ nuốt. Có người bảo rằng dân chúng, thấp cổ bé miệng, làm gì được bây giờ. Nếu đã hỏi như vậy, chúng ta nên tiếp tục nuôi họ cho đến hết đời, và con cháu chúng ta cũng sẽ tiếp tục kế thừa truyền thống này. Xin hỏi ngược lại, vậy chứ những người vùng lên cướp chính quyền vào những năm trước 1975 không là dân chúng hay sao.
Thực tế, chúng ta đã trao quyền sống của mình cho họ, xong lại đi đòi hỏi nhân quyền là điều kỳ lạ. Câu này sẽ gây khó chịu đối với nhiều người, kém nhận xét. Ở đây, chúng ta nên biết; vào năm 1954, khi họ cướp chính quyền Miền Bắc; và năm 1975, khi họ cướp chính quyền Miền Nam; có rất nhiều người Việt Nam đã tự quyết định cách sống của họ bằng cách tự tử. Những người này không muốn sống chung với kẻ cướp, với những con người dã thú.
Một trong hàng triệu người này là một bà cụ 75 tuổi, không biết chữ. Khi biết họ đã cướp được Miền Nam, bà bảo người cháu nội phải tìm mọi cách thoát ra ngoại quốc tránh lũ cướp. Còn bà thì già rồi, bà không cần đi đâu cả. Sau đó bà uống một chai dầu nóng để tự tử vì bà không muốn sống với những người mà bà cho rằng: “Cái quân ăn cướp côn đồ, tàn ác. Ăn cơm không chịu ăn, mà chỉ muốn ăn cứt.” Bà thà chết còn hơn sống chung với “lũ ăn cứt”. Đó là sự nhận xét, và cách quyết định đời mình, của bà cụ già 75 tuổi, thất học, ở chợ Vườn Chuối, quận 3, Sài Gòn, vào ngày 30/4/1975. Và hàng triệu người Việt Nam khác thà chết trên biển hơn là sống chung với cướp.
Với vài ba lý thuyết toán học vớ vẩn, chú bé Ngô Bảo Châu hôm nay có dám cho rằng khôn hơn bà cụ thất học này. Chúng ta thường cho rằng bé Châu là thiên tài. Đúng vậy. Đó là do thiên tài. Có nghĩa là do cái tài của ông trời cho bé Châu. Không phải cái tài riêng của bé Châu. Không do thiên tài làm sao có bé Châu hôm nay. Chúng ta cũng biết, chỉ cần thiếu vài miligram Iodine trong cơ thể, bé Châu sẽ biến thành kẻ đần độn ngay. Cũng do sự ngu dốt này, bé Châu không có khả năng nhận thức để biết họ là những kẻ cướp, côn đồ, tàn ác, bán nước, hại dân. Do đó, dù trốn ra ngoại quốc sống, bé Châu vẫn luôn xum xoe với kẻ cướp. Và cũng không hiểu chúng ta đang nói điều gì ở đây. Trong khi bà cụ thất học ở trên cho rằng họ là “quân ăn cướp.” Thà chết chứ bà không thể sống chung với “lũ ăn cứt.” Ai khôn hơn ai?
Chúng ta nêu trường hợp bà cụ thất học và bé Ngô Bảo Châu ở đây, để cùng nhận ra rằng, có được bằng cấp khoa bảng, hay vài lý thuyết vớ vẩn, không có nghĩa là một người có trí khôn.
Trở lại vấn đề cuộc sống hôm nay. Bằng cách nào đi nữa, mỗi chúng ta cũng đang tự quyết định cuộc đời mình. Nếu chúng ta chưa học xong bài học lịch sử, phải tiếp tục đóng học phí, dù đó là nhà cửa, đất đai, tiền của, công sức, kể cả máu. Không ai khuyên chúng ta được cả. Có khuyên chúng ta cũng không thèm nghe. Đây là điều hiển nhiên. Mỗi người Việt chúng ta hiện nay phải tự tìm cách sống cho mình.
1. Tiếp tục nuôi họ. Có thể cả đến đời con cháu.
2. Phải đổi mới cách sống.
Không có cách nào khác. Không ai sống giùm cho chúng ta được cả.
Trong cuộc xuống đường biểu tình vào tháng 5/2016 vừa qua. Họ bắt buộc phải đàn áp đoàn biểu tình. Thứ nhất họ phải tuân lệnh cấp trên. Và quan trọng hơn nữa, họ phải bảo vệ nồi cơm của họ, như một người công an tâm sự với cô Nancy Nguyễn: “Phải tự lo cho mình chứ.” Cái tự lo của họ là bắt Nancy. Cái tự lo của họ là phải đàn áp biểu tình. Chúng ta có tự lo cho mình hay không? Vì tự lo cho họ, nên năm người công an cùng hợp sức bắt một người quăng vào xe buýt. Hai kẻ nắm tay, hai kẻ nắm chân, một kẻ chạy theo nắm áo. Cả năm người cùng hợp lực bắt quăng một người biểu tình lên xe buýt. Họ đang tự lo cho họ, dù đó là cách lo của kẻ cướp.
Trong khi đó, hàng trăm, hàng ngàn người biểu tình, đứng ngơ ngác nhìn, nạn nhân, hay đồng bạn bị bắt. Không hề có một phản ứng giúp đỡ hay bảo vệ. Không hiểu rằng, người đó đi biểu tình cũng đang cùng mình nói lên tiếng nói chung của mọi người. Khi cúi xuống nắm tay chân người bị bắt, công an không sợ bị đánh sau lưng, hay đập vào đầu họ. Bởi họ biết rõ, không một người nào trong chúng ta dám làm như vậy, hay dám xông vào giải cứu đồng bạn. Chúng ta không cần bạo lực ở đây. Nhưng giả sử như năm chục người đứng cản ngay cửa xe buýt. Năm chục người, cùng xông vào cứu người bị nạn. Chắc chắn, năm người công an sẽ hoảng sợ, và không thể bắt ai quăng lên xe được cả. Nhưng. Điều đó đã không xảy ra. Vì quá khôn ngoan, mỗi chúng ta đều nghĩ, ai xui bị bắt ráng chịu, mình nên đứng xa ra cho được an toàn. Vì quá rõ tính ích kỷ của người Việt Nam, chúng ta biết nếu bị công an xúm lại tóm, cũng không có ai giải cứu mình. Tất cả chúng ta đều không nhận ra một điều. Dù có bao nhiêu đi nữa, công an vẫn là một lực lượng thiểu số, so với quần chúng. Chúng ta phải trả giá cho sự ích kỷ và hèn nhát này. Tất cả chúng ta. Không ai thoát khỏi.
Trong khi đó, ngày 10/5/2016 ở Hà Tĩnh, cả làng vác dao, gậy đuổi công an trấn áp biểu tình. Để giữ mạng sống về với vợ con, cả đám công an bỏ chạy thục mạng. Dù là công an nhận lệnh đàn áp biểu tình, nhưng họ cũng phải tự lo cho họ. Kết quả không có người nào bị công an bắt cả. Mỗi người chúng ta phải tự nhận xét và suy nghĩ để tìm cho mình câu trả lời và cách hành động. Không ai khuyên dạy ai được cả. Chúng ta chỉ biết chắc chắn một điều. Học chưa xong bài học lịch sử hôm nay, chúng ta phải đóng học phí để học tiếp. Nếu vẫn chưa xong, con cháu chúng ta sẽ đóng học phí cho chúng ta. Điều này bình thường như việc cha mẹ nợ nần hàng xóm, rủi có chết đi, con cái phải trả món nợ này nếu không muốn bị kéo nhà.
Xin mở thêm dấu ngoặc, cho một vài mẩu chuyện về súc vật.
Trong những cơn lũ lụt, chúng ta có lần đã thấy một bè kiến cả chục ngàn con, trôi theo dòng nước. Khi bị ngập nước lụt, khởi đầu là một con kiến. Rồi hai con, rồi ba con, mười con, cùng kết lại. Dần dần bè kiến thành hình. Thế là cả một đàn kiến chục ngàn con thong thả lên bè, thả trôi theo dòng nước. Đến lúc tấp vào bờ cỏ. Cả đàn kiến lại từ từ bò lên bờ. Không một con kiến nào chết đuối cả. Chúng ta, vì quá khôn ngoan, nên không bao giờ muốn mình là con kiến đầu tiên. Thì làm sao có được, con thứ hai, con thứ ba. Kết quả. Tất cả đàn kiến bị chết ngộp vì trôi lững lờ, từng con riêng rẽ, nên bị dòng nước nhấn chìm.
Cá voi săn mồi bằng cách há miệng thật to, thong thả bơi về phía trước có đàn cá thu. Con cá thu nào trôi vào bụng sẽ là thức ăn cho cá voi. Gặp cảnh này, liền lập tức, hàng trăm ngàn con cá thu tụ lại thành một trái cầu tròn thật lớn. Mỗi con đều phóng vun vút thật nhanh, nhưng vẫn giữ hình thể trái cầu. Đang há miệng bơi tới phía trước để săn mồi. Bỗng dưng cá voi thấy trước mắt mình một trái cầu cá thật to quay tít, lớn gấp trăm lần cái miệng mình há ra, không thể nào nuốt được. Thế là cá voi chán nản, quẫy đuôi bơi ngược trở lại tìm đàn mồi khác. Kết quả. Không một con cá thu nào lọt vào bụng cá voi.
Trong một khu rừng Phi Châu, năm con sư tử cùng nhau hợp sức vồ một chú trâu con để xé thịt. Trâu mẹ, biết không đủ sức cứu con, bèn chạy đi cầu cứu. Không biết trâu mẹ dùng loại ngôn ngữ gì để kêu gọi đồng bạn, ngoài mấy âm thanh úm a, quen thuộc. Sau hai phút đồng hồ, một đàn gồm hàng trăm con trâu, lừng lững đi tới như một bức tường gồm toàn sừng trâu. Đang hùng hổ nghe nanh chuẩn bị xé thịt trâu con, năm con sư tử kinh hoàng trước cảnh tượng này, sợ sệt, co móng, cụp đuôi. Cuối cùng năm con sư tử bị đàn trâu đuổi chạy thục mạng. Trâu con được cứu thoát. Chúng ta có thể tìm xem cảnh này trên youtube. https://www.youtube.com/watch? v=RTZGvMDT2b0
Trong khi đó, chúng ta những người Việt Nam của thế hệ hôm nay, cả ngàn người cùng đi biểu tình, vì quá khôn ngoan, nên chúng ta đứng ngơ ngác nhìn năm người công an bắt một người quăng lên xe buýt. Chúng ta thường chửi rủa, mạt sát người công an cộng sản là súc vật. Cứ cho họ là súc vật đi. Nhìn lại phản ứng của đàn trâu, đàn kiến, chúng ta có dám bảo rằng chúng ta hơn súc vật và côn trùng hay không.
Thật ra, câu chuyện bẻ bó đũa, không một người Việt Nam nào không biết. Nhưng chúng ta chỉ biết cho vui, để chứng tỏ mình biết nhiều hiểu rộng, và để dạy đời người khác. Chúng ta không bao giờ áp dụng vào cuộc sống. Bởi vậy, trong 40 năm qua, chúng ta đã góp công vào việc bảo trì căn nhà Việt cộng của đảng cướp. Có nghĩa là phải đóng học phí dài dài. Còn bao lâu nữa vẫn do chúng ta quyết định.
Đó là trường hợp biết và hiểu, nhưng không áp dụng vào cuộc sống. Nếu vậy sự hiểu biết của chúng ta có lợi ích gì.
Trở lại vấn đề đổi mới cuộc sống. Nếu người đọc không mỉm cười được như loại người số 3. hoặc số 4. đã nêu trên, thì xin thưa rằng, đọc như vậy, mà cũng chẳng hiểu ý của những người chủ trương, thì làm sao dám bảo rằng mình có khả năng nhận thức.
Người Việt Nam chúng ta có câu; no mất ngon, giận mất khôn. Nếu chúng ta cứ mãi tức giận, hằn học, sẽ khiến chúng ta mất khôn. Không khôn cũng đồng nghĩa với ngu dốt. Vì ngu dốt chắc chắn chúng ta không thể nào nhận thức, suy nghĩ và hành động đúng được. Như vậy, chúng ta có khác gì những thế hệ đi trước. Như ở trên chúng ta có nhắc đến. Không nên cho rằng, dùng iPhone, iPad, email, youtube, facebook, mà tự cho rằng chúng ta hiểu biết nhiều, tức khôn hơn, những thế hệ dép râu, nón cối của thế kỷ 20. Chỉ là chúng ta vẫn ngu dốt, nhưng trong một hoàn cảnh xã hội khác mà thôi. Từ đó cho thấy, chủ trương muốn đổi mới cuộc sống nhưng chúng ta chẳng đổi mới chút nào cả.
Không khéo, chính chúng ta “là” đổi mới cuộc sống. Hy vọng, người đọc sẽ hiểu tại sao có câu nói lạ lùng này. Riêng người chủ trương sẽ hiểu rõ câu nói quái gở này.
Cho nên, chúng ta cần đổi mới cuộc sống. Nhưng. Chúng ta không nên đổi mới cuộc sống. Ở đây người viết cố tình không xử dụng móc kép trong trường hợp này. Bởi thật ra họ cũng là người Việt Nam, chứ không ai khác. Chúng ta mãi giữ trong đầu sự hằn học và căm thù thì cũng chẳng khác gì họ. Thực tế, tất cả chúng ta và họ đều là người Việt Nam. Cái xấu của họ cũng chính là cái xấu của chúng ta. Cái tốt của chúng ta cũng có thể là cái tốt của họ. Đọc đến đây, chắc chắn sẽ có người cho rằng đây là sự điên khùng, khiến người đọc rối trí. Cần đổi mới cuộc sống mà không nên đổi mới cuộc sống, là cái khỉ gì. Thêm nữa, đổi mới cuộc sống là một cách sống mà bảo rằng họ là người Việt Nam. Điên khùng. Xin thưa. Đọc những dòng chữ trên mà chúng ta cảm thấy rối trí, không hiểu gì cả, tức sức khỏe đầu óc chúng ta quá kém, nên ôm ngực thở dốc, bước chân quờ quạng, là điều hiển nhiên.
Chỉ có những người chủ trương đổi mới cuộc sống hiểu ngay là tại sao có đoạn trên. Kế đến, những người đọc thuộc số loại 3. và số 4. ở trên cũng sẽ đồng ý. Nhất là loại người số 4. Ngoài ra, loại người số 2. đang lê lết từng bước chân đầu óc mệt nhọc ở trên, nếu chịu khó nương theo điều rối rắm này, và đầu óc cố bước thêm vài bước nữa, và sẽ trở thành loại người số 3. Và mọi người sẽ hiểu tại sao hai chữ cách sống đúng ra nên để trong móc kép.
Giả dụ chúng ta nói rằng thay mới cuộc sống, hay đổi mới cuộc đời, thì sao. Xin thưa, ý nghĩa thì vẫn vậy, nhưng không được. Sai hoàn toàn. Người đọc đến đây mà vẫn còn lúng túng, thì quả thật khả năng nhận thức quá kém cỏi. Có nghĩa là đọc mà chẳng hiểu gì cả. Có nghĩa là sức khỏe đầu óc vô cùng bi đát. Có nghĩa là đầu óc bị tê liệt, tức bị liệt não. Tương tự như dùng búa cao su gõ liên tục vào đầu gối, mà cái chân chẳng thấy nhúc nhích. Như thế, làm sao chúng ta thoát khỏi những trò ma mị của cộng sản trong tuyên truyền nhồi sọ, tẩy não, hay những màn lừa đảo tinh vi, chuyên nghiệp, của bao nhiêu người trên internet, trên youtube, trên facebook. Đã nhận thức sai, làm sao chúng ta suy nghĩ và hành động cho đúng được.
Như đã nói, dù muốn hay không, chúng ta cũng đang làm lịch sử. Muốn đổi mới cuộc sống hay không vẫn là quyền của mỗi chúng ta. Đây là quyền tự do tuyệt đối của mỗi cá nhân, không ai có thể tước đoạt được, kể cả kẻ cướp, hay chúa, hay phật. Dù đó là quyết định muốn sống suốt đời trong tăm tối, âm u.
Xin cầu chúc tuổi trẻ Việt Nam chúng ta hôm nay luôn có một đầu óc khỏe mạnh, tức khả năng nhận thức tinh tường để không bị bất cứ ai lừa gạt, lợi dụng, như những thế hệ đi trước. Để từ đó, chúng ta có thể suy nghĩ chính xác, và hành động hiệu quả, trong công cuộc cứu nguy dân tộc, tự cứu chính mình, và cho tương lai con cháu sau này được tươi sáng hơn.
“Your destiny is in your hands.” Tổng thống Barack H. Obama của Hoa Kỳ đã nói như vậy.
Chào thân ái.
26.06.2016
Post a Comment